Hạ Diệp Chi không muốn để ý đến Mạc Đình Kiên.
Cô thật sự không biết nên thế nào với anh.
Luận mưu kế, cô tính kế không bằng Mạc Đình Kiên.
Luận da mặt, da mặt cô lại không dày bằng Mạc Đình Kiên.
Cô đang tức giận, bản thân cô biết, và Mạc Đình Kiên cũng biết.
Nhưng anh lại không giải thích với cô.
Mạc Đình Kiên nói rất đúng: thực tế cô rất quan tâm anh.
Đã từng có lúc cô rất hận anh, và cũng từng có suy nghĩ tìm người đàn ông khác.
Nhưng trong khoảng thời gian dài sau đó, cho dù là Mạc Đình Kiên đã tuyên bố kết hôn cùng Tô Miên, cô cũng không thể tưởng tượng được cuộc sống của mình sẽ như thế nào nếu như cô chấp nhận người đàn ông khác không phải là anh.
Hạ Diệp Chi nhìn thoáng qua Mạc Đình Kiên rồi xoay mặt nhìn về hướng khác.
Mạc Đình Kiên đặt ly nước lên kệ bếp sau lưng Hạ Diệp Chi, rồi bàn tay còn lại của anh đặt lên phía bên kia người cô.
Cô cảm giác được Mạc Đình Kiên đang tiến rất gần, hơi thở của anh như chỉ cách cô trong gang tấc.
Hạ Diệp Chi quay đầu lại mới phát hiện, Mạc Đình Kiên đã ở sát trước mặt cô, hai tay anh đặt trên kệ bếp khóa cô ở giữa.
Phía sau cô là kệ bếp, phía trước là Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi bị Mạc Đình Kiên khóa lại, phía sau không lui được mà phía trước cũng không bước tới được.
Cô không thể không ngẩng đầu nhìn Mạc Đình Kiên: “Anh vậy là ý gì?”
Mạc Đình Kiên chậm rải hạ thấp mình, giống như động tác chậm trong phim, anh từ từ nhướng người đến gần cô hơn.
Khoảng cách của hai người rất gần, Hạ Diệp Chi theo phản xạ co lại và nhướng người ra phía sau.
Phía sau cô cũng không có nhiều chỗ trống, rất nhanh cô không có chỗ để dịch chuyển nữa.
Cũng vừa đúng lúc Mạc Đình Kiên đưa tay đỡ lấy eo của Hạ Diệp Chi.
Quần áo mùa hè hơi mỏng, khi bàn tay của anh chạm vào eo cô, cảm giác như đang chạm vào da thịt cô.
Đã rất lâu Hạ Diệp Chi không có những cử chỉ và khoảng cách thân mật như vậy, nhất thời cô trở nên hồi hộp, cơ thể như cứng đơ đôi chút.
Cô cũng vừa mới tắm xong, nên trên người cô vẫn còn hương thơm của sữa tắm.
Từ khi ở với Mạc Đình Kiên, cô chỉ dùng đúng loại sữa tắm này, cô vốn là người khá kiên định, nước hoa thích loại nào thì sẽ chỉ dùng đúng loại đó, quần áo cũng đúng nhãn hiệu mới được.
Bất giác Mạc Đình Kiên nhếch môi cười không ra tiếng.
Hạ Diệp Chi mơ hồ cảm nhận được mục đích của Mạc Đình Kiên, rất nhanh cô chuẩn bị tư thế đẩy anh ra.
Nhưng ngay sau đó, Mạc Đình Kiên vốn không bày tỏ biểu cảm đột nhiên cúi đầu xuống hôn lên môi cô.
Hạ Diệp Chi vùng vẫy lúc rồi rất nhanh, cô bị Mạc Đình Kiên khống chế lại.
Vị trí Mạc Đình Kiên chọn rất thích hợp để làm chuyện này.
Có vẻ như Hạ Diệp Chi không có đường để lui.
Lúc ban đầu Mạc Đình Kiên hôn có vẻ nhẹ nhàng, nhưng càng về sau có vẻ như càng bá đạo hơn, thô bạo hơn.
Nhưng trong cái thô bạo đó vẫn ẩn hiện chút dịu dàng, và … cái thứ tình cảm không che giấu.
Mạc Đình Kiên vốn không thuộc tuýp người biết biểu đạt tình cảm, Hạ Diệp Chi vẫn luôn muốn chỉnh lại cách thể hiện tình cảm và người yêu của anh, nhưng chưa bao giờ thành công.
Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là cô không thừa nhận tình cảm của Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi cũng không biết hai người hôn nhau bao lâu.
Cô chỉ biết môi cô bắt đầu có cảm giác tê, cuối cùng thì Mạc Đình Kiên cũng buông cô ra.
Lúc anh rời khỏi môi của Hạ Diệp Chi, hơi thở của anh cũng có chút không bình thường.
Nhưng anh không thể hiện ra quá nhiều, anh chỉ đứng đó ôm lấy Hạ Diệp Chi để bình ổn lại ngọn lửa dâng tràn trong lòng.
Giọng nói của Mạc Đình Kiên thường ngày đã rất thu hút, lúc tình cảm thì càng lộ rõ sự cuốn hút gợi cảm hơn.
Hạ Diệp Chi cảm nhận được mặt mình đang nóng bừng lên, cô đẩy Mạc Đình Kiên ra: “Buông tôi ra!”
“Nếu em chủ động giúp tôi giải quyết vấn đề thì tôi sẽ buông em ra.” Anh vừa nói vừa cố ý siết chặt cô hơn.