Hạ Diệp Chi có thể cảm nhận được những thay đổi trên cơ thể của Mạc Đình Kiên.
Trong phút chốc người cô cứng đơ.
Giọng của Mạc Đình Kiên lại vang lên: “Nêu như không muốn thì em đứng yên, đừng nhúc nhích.”
Hạ Diệp Chi nghiến răng: “Mạc Đình Kiên, anh đừng quên là chúng ta đã ly hôn rồi!”
Mạc Đình Kiên: “Nhưng vẫn còn có thể tái hôn.”
“Anh như vậy mà còn muốn tái hôn?” Hạ Diệp Chi lạnh lùng nói: “Tôi bây giờ là người phụ nữ giàu nhất, tôi muốn có bao nhiêu người đàn ông mà không được, tại sao tôi phải quay lại với anh?”
Mạc Đình Kiên: “Bởi vì em yêu anh.”
Hạ Diệp Chi sửng sốt một chút, tức giận đến nói không ra lời: “Phi!”
Mạc Đình Kiên cười nhẹ bên tai cô nhưng cũng không nói gì.
Anh biết Hạ Diệp Chi sẽ giận.
Cũng biết nếu hai người trở lại về bên nhau thì chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Tuy rằng từ lúc gặp mặt đến giờ, Hạ Diệp Chi đối với anh không phải châm chọc khiêu khích, thì là lạnh lùng chống đối.
Nhưng Mạc Đình Kiên biết cô vẫn quan tâm đến anh, như vậy là đủ rồi.
Theo góc độ khác thì nếu như Hạ Diệp Chi không yêu anh, thì làm sao anh có cơ hội hôn cô được.
Anh không bao giờ làm chuyện gì mà mình không chắc chắn, nhưng ‘xa cách’ Hạ Diệp Chi càng lâu thì anh lại càng nôn nóng hơn.
Anh ép Hạ Diệp Chi ra nước ngoài, rồi đẩy nhanh toàn bộ các kế hoạch.
Toàn bộ những việc này kết thúc sớm thì Hạ Diệp Chi cũng có thể sớm trở về bên anh.
Không biết qua bao lâu, giọng của Mạc Đình Kiên lại vang lên bên tai Hạ Diệp Chi: “Đừng lo lắng cho anh, mọi thứ sẽ nhanh chóng kết thúc thôi.”
“Tôi không có lo lắng cho anh, anh đừng tự mơ tưởng.” Hạ Diệp Chi cũng không nói dối, chỉ có lúc đầu cô đích thực có lo lắng cho Mạc Đình Kiên, nhưng mấy ngày gần đây thì cô cũng không còn lo lắng nữa.
Mạc Đình Kiên coi như không nghe được lời nói của cô: “Chuyện của công ty muốn xử lý như thế nào, có muốn xử lý không, em muốn sao cũng được.”
Hạ Diệp Chi: “Ngày mai tôi đem bán Mạc Thị đi rồi tôi nuôi một trăm anh đẹp trai.”
Mạc Đình Kiên: “Có thời gian anh sẽ quay về thăm em và Hạ Hạ.”
Hạ Diệp Chi: “Tôi có một trăm anh chàng đẹp trai rồi, không cần anh … Á!”
Đột nhiên Mạc Đình Kiên cắn vào cổ cô, anh cắn khá mạnh khiến cho Hạ Diệp Chi đau đến phải la lên.
Hạ Diệp Chi đưa tay chụp lấy cổ mình: “Anh là chó sao!”
“Hừm.” Mạc Đình Kiên chỉ cười nhạt.
Rồi anh đứng thẳng gười lên, cúi đầu nhìn Hạ Diệp Chi, nói như nữa muốn cười nữa lại không: “Em thử nuôi một trăm thằng đàn ông khác xem.”
“Anh tưởng tôi không dám sao?” Hạ Diệp Chi tỏ vẻ khiêu khích nhìn Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên nhắm mắt cúi đầu hôn lên chỗ anh mới cắn: “Anh đi đây.”
Nói xong anh xoay người đi không hề tỏ vẻ lưu luyến.
Hạ Diệp Chi bất chợt sửng sốt lúc rồi mới sực tỉnh đuổi theo: “Mạc Đình Kiên!”
Mạc Đình Kiên nghe thấy tiếng cô gọi anh, nhưng anh không có quay đầu.
Hạ Diệp Chi đuổi theo tới cạnh cửa, cô lên tiếng hỏi: “Anh một mực giữ cây bút máy đó là vì lý do gì?”
Mạc Đình Kiên quay đầu lại nhìn cô rồi bí hiểm nói: “Tự mình suy nghĩ đi.”
Hạ Diệp Chi nhíu mày nói: “Cây bút đó của tôi tặng anh sao? Nhưng lúc đó sao anh lại đi đến con đường đó, với lại anh lúc nhỏ xấu vậy sao?”
Vốn dĩ chuẩn bị bước vào thang máy, nghe câu nói của cô, anh rút một chân về, nhìn Hạ Diệp Chi lạnh lùng nói: “Không xấu bằng em!”
Anh không phủ nhận.
Cũng có nghĩa là cây bút đó là của cô tặng anh sao?
Lúc này trong lòng Hạ Diệp Chi ngập tràn cảm xúc đan xen nhau.
Nhưng nhớ đến câu nói vừa rồi của anh, cô tức giận nói: “Vậy anh có giỏi thì đừng tái hôn với tôi!”
Nhưng cũng vừa đúng lúc cửa thang máy khép lại nên Mạc Đình Kiên không nghe được câu nói của cô.