Hạ Diệp Chi đóng cửa trở về phòng.
Như nghĩ ra điều gì đó, cô lại nhìn ra hướng cửa sổ.
Nhưng vì tầng cô ở khá cao, lại lúc đêm khuya, nên cô nhìn không rõ bên ngoài.
Cô đóng cửa sổ và trở về phòng mình.
Hạ Diệp Chi nằm trên giường mà lăn qua lăn lại không sao ngủ được.
Cô nhắm mắt lại trong đầu đều là hình ảnh của Mạc Đình Kiên.
*
Hôm sau.
Lúc ngồi ăn sáng, Hạ Hạ vừa nhai miếng bánh mì vừa nhìn Hạ Diệp Chi nói: “Mẹ ơi, mắt của mẹ như mắt gấu trúc kìa.”
Hạ Diệp Chi nghe vậy lên tiếng: “Vậy dễ thương không?”
Mạc Hạ trề môi: “Vẫn là gấu trúc dễ thương hơn.”
“…” Hạ Diệp Chi cảm giác dường như Mạc Hạ càng lớn cách nói chuyện càng giống với Mạc Đình Kiên.
Kế hoạch hôm nay của Hạ Diệp Chi là đưa Hạ Hạ ra ngoài chơi, không đến công ty.
Vì lúc này vẫn còn là mùa hè, cho nên hai mẹ con ra cửa rất sớm.
Hai mẹ con ở bên ngoài chơi suốt cả ngày, ăn xong cơm tối mới về nhà.
Sau khi về đến nhà, Hạ Diệp Chi cho Hạ Hạ tắm trước.
Sau một ngày chơi đùa, Mạc Hạ cũng có vẻ thấm mệt nên sau khi tắm xong, cô bé đã ngoan ngoãn lên giường ngủ.
Hạ Diệp Chi tắt đèn cho Hạ Hạ xong rồi mới về phòng mình tắm.
Tắm rửa xong, cô đi đến bàn làm việc lật vài trang chứng từ xem.
Tuy rằng Mạc Đình Kiên nói công việc ở Mạc Thị cô muốn xử lý thì xử lý, nhưng nếu như cô đã tiếp tay thì cô phải làm những gì mình cần làm.
Trước đây lúc Mạc Đình Kiên tiếp nhận Mạc Thị, anh đã tốn rất nhiều công sức để vực dậy Mạc Thị.
Cho nên có thể nói Mạc Thị cũng là một phần tâm huyết của Mạc Đình Kiên.
Cũng giống như Mạc Đình Kiên từng nói, trong lòng Hạ Diệp Chi vẫn có hình bóng của anh.
Nhưng có đôi khi yêu nhau, không phải chỉ cần yêu mà không cần quan tâm đến những vấn đề khác là có thể ở bên cạnh nhau được.
Mạc Đình Kiên bày ra kế hoạch lớn như vậy mà cô không hề biết gì, chuyện này cô chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh được.
Chỉ là giờ không phải là lúc để xử lý những việc đó.
Cô thậm chí còn không biết Mạc Đình Kiên có sắp đặt như thế nào, anh muốn đối phó với Lưu Chiến Hằng như thế nào, cô hoàn toàn không biết.
Mạc Đình Kiên không nói cho cô biết nên cô cũng coi như không biết chuyện này.
Hạ Diệp Chi hít thở sâu rồi cầm lấy file hồ sơ ra xem.
Coi đến trang cuối cùng cô mới phát hiện bên dưới đã được ký tên.
Nét chữ giống chữ ký của cô như đúc.
Nhưng mà rõ ràng là cô chưa hề đọc qua file hồ sơ này.
Chẳng lẽ cô ký lúc cô nằm mơ sao?
Chuyện này thật khó hiểu.
Hạ Diệp Chi đặt file hồ sơ đó qua bên, rồi lại lấy file khác lên xem, lại phát hiện file đó cũng đã được ký tên.
Cô liền lấy hết toàn bộ hồ sơ giấy tờ coi, tất cả đều đã được ký tên rồi, và đặc biệt là chữ ký giống y như đúc chữ ký của cô.
Lúc này, cô mới phát hiện cuốn sổ tay ghi chép đã được mở ra đặt ở bên cạnh.
Cô cầm lấy và mở ra xem, phát hiện những điều ghi trong đó là nội dung tóm tắt của những hồ sơ mà cô mới xem, và còn tình hình hiện tại của Mạc Thị…
Có thể bắt chước nét chữ của cô, và còn nắm rõ tình hình của Mạc Thị như vậy thì chỉ có mỗi mình Mạc Đình Kiên chứ không còn ai khác.
Mạc Đình Kiên nhân lúc cô không có ở nhà, anh vào nhà để giúp cô xử lý đống hồ sơ này sao?
Hạ Diệp Chi không biết cô nên có biểu cảm gì.
Mạc Đình Kiên muốn biến cô thành con búp bê bù nhìn sao?
Hạ Diệp Chi bình tĩnh ngồi yên giây lát, rồi sắp xếp lại đống hồ sơ về vị trí ban đầu.
*
Ngày hôm sau, Hạ Diệp Chi đến công ty.
Thời Dũng vô cùng ngạc nhiên khi biết Hạ Diệp Chi đã xử lý hết đống hồ sơ đó.
“Tổng giám đốc Hạ, hôm qua cô ở nhà xử lý hồ sơ sao?” Nếu như không phải nhìn thấy nét chữ trên hồ sơ giống như đúc với nét chữ của cô, anh cũng nghi ngờ có phải là cô thuê người khác làm hộ không.
Hạ Diệp Chi không trực tiếp trả lời mà chỉ nói: “Anh đem ra ngoài đi.”