Thời Dũng nhìn cô không nói thêm lời nào nữa, ôm đống hồ sơ đi ra ngoài.
Hạ Diệp Chi ngồi trước bàn làm việc, lấy cây bút máy kia của Mạc Đình Kiên ra xem.
Lúc nhỏ cô có rất nhiều bút máy kiểu này.
Nhưng không ngờ bởi vì một trong số những cây bút đó mà kết thành mối nhân duyên gắn bó keo sơn.
Càng khiến cô không thể ngờ đứa bé trai kia lại là Mạc Đình Kiên.
Lúc đó đứa bé trai kia thoạt nhìn rất chật vật, không giống dáng vẻ con nhà giàu.
Hạ Diệp Chi đang suy nghĩ đến xuất thần thì điện thoại của cô rung lên.
Là tin nhắn messenger.
Hạ Diệp Chi cầm lên nhìn thì phát hiện trên có tám tin nhắn chưa đọc.
Ai mà mới sáng sớm đã gởi cho cô nhiều tin như vậy chứ?
Hạ Diệp Chi đang muốn mở ra xem thì phát hiện con số trên đó vẫn còn tăng lên.
Hạ Diệp Chi nhíu mày, nhắn tin cho cô dồn dập thế này chắc chắn là có chuyện gấp.
Hạ Diệp Chi mở ra xem, vừa nhìn thì thấy là tin nhắn Thẩm Lệ gởi cho cô.
“Diệp Chi, cậu có xem tin tức chưa?”
“Cậu đang bận sao?”
“[ Hình ảnh ][ Hình ảnh ][ Hình ảnh ]”
“Cậu thử xem đi, đột nhiên bùng lên tin Mạc Đình Kiên là tội phạm kinh tế!”
“Những tin tức này bùng nổ giống như thật, nhưng theo tớ cảm nhận thì mấy thứ này đều là tin giả đúng không?”
“Tớ cảm thấy Mạc Đình Kiên chắc hẳn không phải là loại người như thế.”
“… Có ai ở đây không?”
“Có phải cậu đang họp không?”
“Tớ cảm thấy là có người cố ý muốn trừng trị Mạc Đình Kiên.”
“…”
Hạ Diệp Chi đánh chữ trả lời Thẩm Lệ: “Vừa tới công ty, để tớ xem thử.”
Sau khi Hạ Diệp Chi tiếp nhận Mạc thị, các loại suy đoán và nghi ngờ bên ngoài đối với cô chưa bao giờ dừng lại.
Luôn có ba truyền thông lá cải lấy cô làm mánh khóe để biên soạn tin tức.
Cô không thèm để ý, nhấn thẳng vào tin nhắn đến trên màn hình.
Mặc kệ bọn họ đưa tin thế nào, nói xấu chửi bới ra sao cũng không ảnh hưởng tới cuộc sống của cô.
Hạ Diệp Chi mở mạng lên tìm kiếm tin tức của Mạc Đình Kiên.
Cô rê chuột tới cột tìm kiếm click một cái, bên dưới tự động nhảy ra tiêu đề tin hot, trong mười tin thì đã có tám tin đều có tên của Mạc Đình Kiên.
“Mạc Đình Kiên quy tắc ngầm.”
“Nghi phạm kinh tế Mạc Đình Kiên.”
“Mạc Đình Kiên giam cầm, ngược đãi trợ lý.”
“Mạc Đình Kiên…”
Hạ Diệp Chi chỉ mới thấy tiêu đề thì đã không nhịn nổi.
Trước khi xảy ra chuyện này, đời này cô cũng chưa từng nghĩ tới Mạc Đình Kiên sẽ có ngày này.
Mạc Đình Kiên là ai?
Anh kiêu ngạo tự tin, thông minh hơn người, mạnh mẽ đến mức không có gì là không làm được.
Vì thế Hạ Diệp Chi chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày Mạc Đình Kiên bị người ta đóng đinh trên cột sỉ nhục tùy ý bôi xấu chà đạp.
Hạ Diệp Chi cũng không nhấn vào xem nội dung tin tức, cô gọi thẳng điện thoại nội bộ tìm Thời Dũng.
“Chủ tịch Hạ.”
“Trợ lý Thời, bảo bộ phận quan hệ công chúng triệu tập cuộc họp gấp.”
Thời Dũng còn chưa biết chuyện Mạc Đình Kiên bị đưa lên tin tức, im lặng hai giây mới nói: “Vâng.”
Làm cấp dưới đương nhiên phải nghe lệnh làm việc.
Sau khi Thời Dũng thông báo cho bộ phận quan hệ công chúng triệu tập cuộc họp gấp xong anh ta mới biết chuyện tin tức trên mạng.
Anh cũng chỉ là lên mạng xem tiêu đề của những tin tức kia.
Anh rất bận, còn có rất nhiều chuyện phải làm, không có thời gian xem.
Thời Dũng cất kỹ điện thoại xong mới đi tới văn phòng chủ tịch báo cho Hạ Diệp Chi biết người của bộ phận quan hệ công chúng đã đến đầy đủ.
Lúc anh gõ cửa đi vào thì thấy Hạ Diệp Chi đang đứng trước cửa sổ sát đất.
Thân hình gầy yếu nhưng khiến cho người ta cảm thấy một cảm giác vô cùng kiên quyết.
Không chờ anh mở miệng Hạ Diệp Chi đã quay đầu lại hỏi: “Người của bộ phận quan hệ công chúng đều tới rồi à?”
“Đều tới rồi.” Thời Dũng gật đầu.
“Vậy thì chúng ta đi thôi.” Hạ Diệp Chi nhấc chân đi ra cửa.