Tạ Ngọc Nam ngạc nhiên nhìn chằm chằm về phía Mạc Đình Kiên, dường như anh không tin rằng đó là Mạc Đình Kiên.
Lúc này, Mạc Đình Kiên liền nói nhỏ với Hạ Diệp Chi: “Anh ta đang nhìn em đó, ra ngoài hỏi xem anh ta tìm em có chuyện gì?”
Hạ Diệp Chi chau mày nói: “Người anh ấy nhìn là anh!”
“Vậy thì anh sẽ xuống.”
Nói xong, Mạc Đình Kiên xuống xe trước rồi đi sang bên cạnh, mở cửa xe cho Hạ Diệp Chi. Hạ Diệp Chi mím chặt môi bước xuống xe.
Cô bước xuống xe, giọng thản nhiên quay ra hỏi Tạ Ngọc Nam: “Anh về từ lúc nào vậy?”
“Sáng nay.” Tạ Ngọc Nam đáp.
Anh nói chuyện với Hạ Diệp Chi nhưng ánh mắt thì trực thẳng vào người đàn ông đứng phía sau cô. Hạ Diệp Chi cảm thấy ngại ngùng.
Cô chỉ còn cách vờ như không nhìn thấy Tạ Ngọc Nam đang để ý Mạc Đình Kiên, rắn giỏi nói: “Vậy chuyện của anh giải quyết đến đâu rồi?”
“Anh vẫn đang tìm Lưu Chiến Hằng nhưng anh ta sớm sẽ xuất hiện thôi.” Tạ Ngọc Nam dừng một lát rồi tiếp tục: “Dù sao thì Mạc Đình Kiên cũng đã trở về rồi, chắc chắn Lưu Chiến Hằng cũng đang tìm anh ta.”
Cuối cùng thì anh cũng nhắc đến Mạc Đình Kiên, Hạ Diệp Chi thở phào.
Tạ Ngọc Nam tiến về phía trước, đi qua Hạ Diệp Chi, tiến thẳng đến chỗ Mạc Đình Kiên: “Mạc Đình Kiên, lâu rồi không gặp.”
“Anh Tạ dường như không muốn nhìn thấy tôi.” Mạc Đình Kiên ngẩng đầu lên nhìn Tạ Ngọc Nam với vẻ mặt rất bình tĩnh.
Tạ Ngọc Nam cười nói: “Chẳng phải anh cũng như vậy sao?”
Hai người đàn ông nhìn chằm chằm vào nhau đầy sự thù hận. Hạ Diệp Chi cảm nhận được điều đó.
Cô bước lại nói: “Nếu hai người đã nói chuyện vui vẻ như vậy thì cứ tiếp tục, tôi về nhà ăn cơm trước.”
Nói rồi cô đi thẳng đến chỗ thang máy. Đợi đến lúc Mạc Đình Kiên và Tạ Ngọc Nam nhìn qua thì cửa thang máy đã đóng lại.
*
Ngày sau đó Hạ Diệp Chi không còn thấy Mạc Đình Kiên nữa. Anh ấy không đến nhà giúp cô xem văn kiện, cũng không đi đón cô sau khi tan làm như thường lệ. Hạ Diệp Chi đi xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, khi cô đang định lái xe về nhà thì điện thoại của Tần Thủy San điện tới.
“Bản thảo ‘Mất Thành’ phần 2 đã được hoàn thành, tháng 12.”
“Được, tôi biết rồi.” Hạ Diệp Chi vừa nghe điện thoại vừa khởi động xe.
Tần Thủy San tiếp tục nói trong điện thoại: “Nói với cô sớm như vậy là mong cô có thể tham gia buổi họp báo ra mắt Mất thành 2.”
Hạ Diệp Chi đã không tham gia buổi họp báo ngày ra mắt phần 1 của tác phẩm, bây giờ nghĩ lại cô cảm thấy có chút tiếc nuối.
“Lúc đó hãy thông báo thời gian cụ thể cho tôi, tôi sẽ thu xếp thời gian tới tham gia.” Tới lúc đó dù bận như thế nào Hạ Diệp Chi cũng sẽ cố gắng hết mức để tới tham dự.
Dù bận đến đâu cũng đều có thời gian để làm việc mà bản thân muốn, cũng giống như dù có khó thế nào cũng sẽ gặp được người mà bản thân muốn gặp.
Nghe Hạ Diệp Chi nói, Tần Thủy San cũng phần nào an tâm.
Hạ Diệp Chi cúp máy. Trên đường về nhà cô có phần cảm thấy không quen. Thực ra thì Mạc Đình Kiên mới đón cô ta làm được hai ngày. Hạ Diệp Chi không biết Mạc Đình Kiên đang ở đâu, chỉ khi nào anh ấy chủ động xuất hiện cô mới gặp được anh ấy. Điều mà cô cảm thấy khó chịu nhất chính là Mạc Đình Kiên không thảo luận với cô bất cứ điều gì, anh lúc nào cũng quyết định một mình.