Hạ Diệp Chi nhìn Tiêu Thanh Hà, ánh mắt lạnh lùng nói: “Tôi phải về nhà.”
“Diệp Chi…” Hai mắt Tiêu Thanh Hà đẫm lệ đứng ngoài cửa xe, bà ta bám chặt mép cửa sổ xe: “Diệp Chi, con đừng độc ác như vây.”
‘Tin tin…’
Phía sau vang lên tiếng còi xe giục Hạ Diệp Chi mau lái xe đi.
Hạ Diệp Chi mặt không cảm xúc nhìn Tiêu Thanh Hà: “Bà mau về nhà lo liệu hậu sự cho Hạ Hương Thảo đi, đừng đến tìm tôi nữa. Cho dù bà tìm tôi bao nhiêu lần, tôi cũng sẽ không quan tâm đến chuyện của bà đâu.”
Vẻ mặt Tiêu Thanh Hà không dám tin: “Con nhất định phải đối xử tàn nhẫn với mẹ như vậy sao? Mẹ là mẹ ruột của con đấy!”
“Trước đây bà đã nói những lời này rồi. Đổi cái gì mới hơn đi.” Vẻ mặt Hạ Diệp Chi hờ hững nhìn Tiêu Thanh Hà, vẻ mặt không vui cũng không buồn.
Tiêu Thanh Hà nhìn Hạ Diệp Chi, kinh ngạc im bặt không khóc nữa: “Con…”
Hạ Diệp Chi không kiên nhẫn kéo tay bà ta ra khỏi mép cửa sổ: “Bà đừng tới tìm tôi nữa.”
Cô đóng cửa sổ lại, khởi động xe một lần nữa.
Tiêu Thanh Hà vẫn không từ bỏ ý định, đứng ngoài đập vào cửa sổ xe bôm bốp.
Hình như còn đang gọi tên cô.
Nhưng Hạ Diệp Chi đã quyết tâm không để ý bà ta nữa, cô lái xe đi luôn.
Sau khi xe chạy, Hạ Diệp Chi vẫn thấy Tiêu Thanh Hà đang đứng bên đường nhìn theo xe cô từ gương chiếu hậu.
Chỉ là khoảng cách hơi xa, Hạ Diệp Chi nhìn không rõ vẻ mặt của Tiêu Thanh Hà.
Cô thu tầm mắt lại, tập trung lái xe.
Nhưng lại không nhịn được nghĩ tới những lời Tiêu Thanh Hà vừa nói.
Hạ Hương Thảo đã chết.
Quá bất ngờ.
Hạ Diệp Chi không biết tâm trạng của mình như thế nào khi nghe tin Hạ Hương Thảo đã chết.
Cô chỉ cảm thấy quá bất ngờ.
Cô lại nhớ tới hôm qua lúc cô rời khỏi nhà tang lễ, Hạ Hương Thảo vẫn đang nhìn cô.
Hạ Hương Thảo điều trị ở bệnh viện lâu như vậy, cũng không có chuyển biến tốt, trái lại sức khỏe càng ngày càng tệ.
Không chịu nổi là điều bình thường, nhưng không ngờ cô ta chết nhanh như vậy.
“Reng reng”.
Điện thoại Hạ Diệp Chi để trên bàn đột nhiên vang lên.
Hạ Diệp Chi liếc nhìn, là một dãy số lạ.
Trong lòng cô run lên, vội nhấn nút nghe.
Giong nói vang lên trong điện thoại quả đúng là giọng nói mà Hạ Diệp Chi rất quen thuộc.
Nhưng không phải là người trong tưởng tượng của cô.
“Hạ Hương Thảo chết rồi, em hài lòng không?” Giọng nói của Lưu Chiến Hằng truyền từ điện thoại tới, mang theo ý lạnh âm u.
Hạ Diệp Chi rùng mình: “Là anh đã hại chết Hạ Hương Thảo?”
Vừa nãy cô còn nghi ngờ, hôm qua lúc cô thấy Hạ Hương Thảo, Hạ Hương Thảo vẫn còn khỏe mạnh, sao đột nhiên chết được chứ?
Lưu Chiến Hằng lại nói: “Nghe có vẻ em không vui lắm?”
Không đợi Hạ Diệp Chi mở miệng anh ta đã nói tiếp: “Diệp Chi, có một điều em nói sai rồi, tôi không hại chết Hạ Hương Thảo. Cô ta đã không muốn sống từ lâu rồi, cô ta sống không bằng chết như vậy còn không bằng chết đi cho xong, tôi đây chỉ là giúp cô ta mà thôi.”
Lưu Chiến Hằng giống như người bị tâm thần.
Hạ Diệp Chi lạnh lùng nói: “Bác sĩ tâm lý khó trị bệnh cho mình, anh đi tìm bác sĩ khác điều trị cho mình đi.”
Giọng nói của Lưu Chiến Hằng hơi lạnh lẽo:”Em nói tôi bị bệnh?”
Hạ Diệp Chi cúp luôn điện thoại.
Sau khi lái xe đậu trong khu chung cư, Hạ Diệp Chi không xuống xe ngay mà ngồi lại lên mạng.
Trần Tuấn Tú đã từng có giao tình với Mạc Đình Kiên, cuối cùng Mạc Đình Kiên vẫn giữ mặt mũi cho anh ta, không hề công bố chân tướng cái chết của anh ta.
Cho đến bây giờ fan của Trần Tuấn Tú cũng không biết Trần Tuấn Tú đã làm gì, cũng như đã chết ra sao?
Hạ Hương Thảo từng là bạn gái của Trần Tuấn Tú, cô tin rằng cái chết của cô ta chắc hẳn có rất nhiều người quan tâm.