Đầu bên kia điện thoại Thời Dũng chờ mãi vẫn không nghe Hạ Diệp Chi trả lời thì lại lên tiếng hỏi: “Tổng giám đốc Hạ?”
Hạ Diệp Chi hơi dừng lại nói: “Không vội, để tôi lên mạng xem một chút.”
“Được.” Thời Dũng cũng không nói thêm nữa.
Hạ Diệp Chi cúp điện thoại xong thì lên mạng xem tin tức.
Quả nhiên có mấy nhà truyền thông có uy quyền đều đang chuyển phát tin tức này.
Chuyện của Trần Tuấn Tú đã trôi qua ba bốn năm.
Có đôi lúc Hạ Diệp Chi sẽ quên đi sự tồn tại của Trần Tuấn Tú này.
Mối quan hệ “bà con” giữa Trần Tuấn Tú và Mạc Đình Kiên vẫn không có công bố với bên ngoài.
Người ngoài cũng không biết chuyện này.
Chuyện Mạc Đình Kiên đã từng là ông chủ đứng phía sau truyền thông Thịnh Hải cho tới bây giờ người bên ngoài cũng không hề biết.
Vì thế cái chết của Trần Tuấn Tú căn bản sẽ không có người liên tưởng đến Mạc Đình Kiên.
Những người biết chuyện này đã ít lại càng ít.
Cố Tri Dân và Thời Dũng càng không thể để lộ chuyện này ra ánh sáng.
Chỉ có Lưu Chiến Hằng mới dốc hết sức nhắm vào Mạc Đình Kiên.
Chỉ cần có thể khiến cho Mạc Đình Kiên có tổn thất mặc kệ là về kinh tế hay danh tiếng Lưu Chiến Hằng đều sẽ không bỏ qua cơ hội.
Lần trước người tung các vụ “bê bối” của Mạc Đình Kiên lên mạng là Lưu Chiến Hằng, kẻ chủ mưu của chuyện lần này chắc chắn cũng là anh ta.
Chuyện này khiến Hạ Diệp Chi nhớ tới Trần Tuấn Tú.
Cô dần dần cảm thấy Lưu Chiến Hằng và Trần Tuấn Tú có chỗ giống nhau.
Hai người kia rất giống.
Sau khi Trần Tuấn Tú biết được thân thế của mình thì trở nên vặn vẹo lại cố chấp, cuối cùng còn muốn chết chung với Mạc Đình Kiên.
Mà các loại hành vi Lưu Chiến Hằng biểu hiện ra ngoài lại chẳng có khác biệt bao nhiêu so với Trần Tuấn Tú.
Cũng đều là căm ghét Mạc Đình Kiên.
Lưu Chiến Hằng nổi trội hơn Trần Tuấn Tú ở chỗ là anh ta có quyền uy và tài lực lớn mạnh hơn.
“Mẹ ơi, ăn cơm thôi!”
Giọng nói của Mạc Hạ vang lên bên cạnh, không biết lúc nào cô bé đã chạy đến bên cạnh cô rồi.
Lúc nãy Hạ Diệp Chi đang suy nghĩ những chuyện này quá tập trung, cũng không chú ý cô bé đã chạy đến đây.
Hạ Diệp Chi để điện thoại sang một bên, giơ tay ôm Mạc Hạ vào lòng.
Hình như cô bé lại nặng thêm một chút rồi.
Mạc Hạ nghỉ hè phần lớn thời gian đều ở nhà, được dì Trần chăm sóc vô cùng chu đáo, cô bé bụ bẫm hơn.
Hạ Diệp Chi nhéo khuôn mặt mũm mĩm của bé, dịu dàng nói: “Được, mẹ đi ngay đây.”
Cô bế Mạc Hạ đi ăn cơm.
Dì Trần thấy Hạ Diệp chi đi tới thì bắt đầu xới cơm.
Sau khi dì Trần xới cơm xong thì bày ra dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Hạ Diệp Chi lên tiếng hỏi bà: “Dì Trần à, có chuyện gì không?”
“Là…” Dì Trần có vẻ không tiện nói ra.
“Không sao đâu, dì có chuyện gì thì cứ nói.” Hạ Diệp Chi để đũa xuống, vẻ mặt nghiêm túc nhìn dì Trần.
“Con dâu tôi mang thai đôi, cơ thể của nó cũng không khỏe lắm, con trai tôi cũng rất lo lắng, tôi muốn…”
Dì Trần lộ ra vẻ mặt khó xử, không nói tiếp nữa.
Hạ Diệp Chi đương nhiên nghe hiểu ý của dì Trần.
Dì Trần là muốn về nhà chăm sóc con dâu.
Hạ Diệp Chi mỉm cười nói: “Tôi biết rồi, đợi lát nữa tôi sẽ tính tiền lương tháng này cho dì.”
“Cô Hạ, tôi…” Trên mặt dì Trần lộ ra vẻ xấu hổ.
Bà cũng biết chuyện này hơi bất ngờ, bà cũng biết rất rõ tình hình của Hạ Diệp Chi.
Nếu bây giờ bà đi ngay sợ là Hạ Diệp Chi sẽ không dễ dàng tìm được một người có thể tin tưởng để chăm sóc Mạc Hạ ngay lập tức.
Hạ Diệp Chi không nói tiếp đề tài này với bà nữa: “Ăn cơm trước đi.”
Mạc Hạ nghe hai người lớn nói chuyện, hết nhìn dì Trần lại nhìn Hạ Diệp Chi, sau đó cúi đầu ăn cơm.
Đợi sau khi ăn cơm xong, lúc dì Trần đến nhà bếp dọn dẹp bát đũa, lúc này Mạc Hạ mới nhỏ giọng hỏi Hạ Diệp Chi: “Mẹ ơi, bà Trần sắp rời đi phải không?”