Giờ trên mạng vẫn chưa có tin tức, nhưng người bên cạnh Hạ Diệp Chi đều biết sự tồn tại của Mạc Hạ.
Có phải đây là là một sự cảnh báo?
Lúc này, điện thoại Hạ Diệp Chi thông báo có tin nhắn mới.
“Nếu không muốn chuyện con gái cô bị phơi bày, tám giờ tối nay gặp nhau ở tiệm cà phê.” Bên dưới còn kèm theo địa chỉ tiệm cà phê.
Cô chưa tới tiệm cà phê này, nhưng cô rất quen địa chỉ này.
Nó ở gần biệt thự nhà họ Hạ.
Là một số lạ gửi tin nhắn cho cô.
*
Tan làm, Hạ Diệp Chi dẫn Mạc Hạ đến Kim Hải ăn cơm.
Lúc Hạ Diệp Chi tới đó, cô không thông báo cho Cố Tri Dân.
Nhưng khi cô vừa gọi món, Cố Tri Dân đã tới đây.
Cố Tri Dân vừa tới đây đã cười híp mắt gọi Mạc Hạ: “Tiểu Hạ Hạ.”
“Chú Cố.” Mạc Hạ nghiêng đầu gọi Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân trêu chọc Mạc Hạ, rồi nghiêm túc nói với Hạ Diệp Chi: “Em biết chuyện kia rồi chứ?”
Nhiều người quen nhắn tin hỏi chuyện Mạc Hạ cho Hạ Diệp Chi, tin tức này lan truyền đến mức tất cả người cô quen đều biết, sao Cố Tri Dân có thể không nghe thấy chứ.
Hạ Diệp Chi gật đầu: “Ừm.”
“Vậy em định xử lý thế nào?” Cố Tri Dân hỏi cô.
Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn Mạc Hạ.
Mạc Hạ đang nằm nhoài lên bàn ăn, vẻ mặt tò mò nhìn bọn họ nói chuyện.
Hạ Diệp Chi mỉm cười với Mạc Hạ, nhưng lại nói với Cố Tri Dân: “Việc đã đến nước này, còn xử lý thế nào nữa.”
Vì Mạc Hạ vẫn còn ở đây nên vẻ mặt Hạ Diệp Chi vẫn dịu dàng.
Nhưng trong giọng nói lại mang theo ý lạnh khó phát hiện.
Cố Tri Dân hiểu rõ suy nghĩ Hạ Diệp Chi.
Anh dò hỏi: “Anh giúp em điều tra.”
“Không cần đâu, tôi đã biết ai làm rồi.” Hạ Diệp Chi đổi đề tài: “Lát nữa tôi có chút chuyện phải đi xử lý, anh giúp tôi trông Mạc Hạ một lát.”
Mạc Hạ nghe Hạ Diệp Chi nói vậy thì hỏi cô: “Mẹ muốn đi đâu vậy ạ?”
“Mẹ có chút việc, con ở đây chơi với chú Cố một lát, mẹ sẽ nhanh chóng tới đây đón con.”
“Vâng ạ.” Mạc Hạ thở dài như bà cụ non.
Hạ Diệp Chi bật cười, đưa tay xoa đỉnh đầu cô bé.
Ăn xong, Hạ Diệp Chi giao Mạc Hạ cho Cố Tri Dân, tự mình đi tới tiệm cà phê đó.
Hạ Diệp Chi đỗ xe trước cửa tiệm cà phê, nhưng không xuống xe ngay.
Cô hạ cửa sổ xe xuống, xuyên qua tấm kính nhìn vào bên trong tiệm cà phê, thấy Tiêu Thanh Hà đang ngồi bên cửa sổ.
Lúc trước Tiêu Thanh Hà đã gọi cho cô, nói cô hại chết Hạ Hương Thảo, bà ta sẽ khiến cô phải hối hận, nhưng Hạ Diệp Chi không xem chuyện gì to tát.
Dù sao với tính cách Tiêu Thanh Hà, Hạ Diệp Chi cũng không cảm thấy kỳ lạ khi bà ta nói những lời đổi trắng thay đen.
Hình như Tiêu Thanh Hà có chút đứng ngồi không yên.
Thỉnh thoảng, bà ta nhìn về phía cửa tiệm cà phê, rồi khuấy ly cà phê trước mặt, uống một ngụm, lại đổi một tư thế.
Hạ Diệp Chi nhìn chằm chằm bà ta một lát, rồi mới mở cửa xuống xe, trực tiếp bước vào tiệm cà phê.
Cô vừa bước vào tiệm cà phê, đã chạm vào ánh mắt Tiêu Thanh Hà đang nhìn qua đây.
Hình như Tiêu Thanh Hà cứng người trong giây lát, rồi giả vờ bình tĩnh bưng ly cà phê trước mặt lên uống một ngụm.
“Vậy mà là bà.” Hạ Diệp Chi đi tới ngồi đối diện với bà ta, vẻ mặt kinh ngạc.
Dường như Tiêu Thanh Hà đợi câu nói này của cô, bà ta khẽ hất cằm, vẻ mặt đắc ý: “Tôi sớm đã cảnh cáo cô, cô sẽ hối hận, sao rồi? Giờ đã hối hận rồi đúng không?”
Hạ Diệp Chi không trả lời câu hỏi của bà ta, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Bà biết chuyện Mạc Hạ từ đâu?”
Cuối cùng Tiêu Thanh Hà cũng có cơ hội mở miệng ác khí, vẻ đắc ý trên mặt càng sâu hơn: “Cô muốn biết sao? Vậy cô cầu xin tôi đi.”