Hạ Diệp Chi chỉ ngước mắt nhìn Tiêu Thanh Hà một lát, giọng điệu lạnh nhạt nói ra ba chữ: “Lưu Chiến Hằng.”
Vẻ đắc ý trên mặt Tiêu Thanh Hà đã xuất hiện một vết nứt.
Mới đầu Hạ Diệp Chi đã suy đoán người tung chuyện Mạc Hạ ra là Lưu Chiến Hằng.
Nhưng người gửi địa chỉ hẹn gặp cô lại là Tiêu Thanh Hà.
Với tình huống này chỉ có thể nói rõ một điều.
Đó chính là Lưu Chiến Hằng nói chuyện Mạc Hạ cho Tiêu Thanh Hà biết.
Điều này cũng không khó để giải thích, tại sao lần trước Tiêu Thanh Hà gọi điện nói cô hại chết Hạ Hương Thảo.
Hạ Hương Thảo bị Lưu Chiến Hằng bắt đi giải cứu em gái anh ta, sau đó Mạc Đình Kiên mất tích, Lưu Chiến Hằng vội vàng bay ra nước ngoài, lúc đó Hạ Hương Thảo mới được người khác phát hiện tung tích.
Khi Hạ Hương Thảo được nhà họ Hạ mang về chỉ còn nửa cái mạng.
Cho dù bà ta muốn tính sổ, phải tính lên đầu Lưu Chiến Hằng mới đúng chứ?
Không biết Lưu Chiến Hằng đã nói gì với Tiêu Thanh Hà, vậy mà có thể khiến Tiêu Thanh Hà cho rằng cái chết của Hạ Hương Thảo có liên quan đến cô.
Tiêu Thanh Hà cười vô vị, cầm ly cà phê trước mặt lên uống một hớp: “Quả nhiên cái chết của Hương Thảo có liên quan đến cô.”
Hạ Diệp Chi lạnh lùng nhìn Tiêu Thanh Hà: “Chuyện này liên quan gì đến tôi? Là tôi nuôi dưỡng cô ta thành người tàn phế không có năng lực nhận biết đúng sai, hay bà thấy tôi làm tổn thương cô ta?”
“Cô quen Lưu Chiến Hằng, cậu ta biết cô và Hương Thảo có quan hệ với nhau nên nhắm vào Hương Thảo!” Vẻ mặt Tiêu Thanh Hà trông rất kích động: “Đều tại cô nên Hương Thảo mới chết.”
Hạ Diệp Chi nhìn Tiêu Thanh Hà giống như một người xa lạ.
Mấy năm nay, Tiêu Thanh Hà ngày càng phát điên rồi.
Quả thật không còn giống người bình thường nữa.
Hạ Hương Thảo không phải con gái ruột của Tiêu Thanh Hà, nhưng hai người đều có chung một năng lực, đó chính là không có quan niệm đúng sai, đổi trắng thay đen.
Một lát sau, Hạ Diệp Chi nói sâu xa: “Bà biết không? Có một chuyện tôi rất cảm kích bà.”
Tiêu Thanh Hà nhíu mày nhìn Hạ Diệp Chi, không hiểu tại sao cô lại nói vậy.
“Tôi rất cảm kích bà, lúc nhỏ bà đã không quan tâm tôi, khi tôi lớn lên thì vứt bỏ tôi như một chiếc giày rách. Cũng chính vì vậy, tôi mới không giống Hạ Hương Thảo, sống cuộc sống người không ra người ma không ra ma, không sống như người bình thường.”
Đáy lòng Hạ Diệp Chi lạnh lẽo.
Lúc này cô cảm thấy rất sợ khi mình đã từng ôm hy vọng với Tiêu Thanh Hà.
Nếu Tiêu Thanh Hà thật sự đối xử với cô như Hạ Hương Thảo, rất có thể người chôn dưới đất ngày hôm nay là cô chứ không phải Hạ Hương Thảo.
Hoàn cảnh gia đình và cách giáo dục của cha mẹ sẽ ảnh hưởng rất lớn đến con cái.
Cô không thể tưởng tượng được nếu cô sống như Hạ Hương Thảo…
Có thể do vẻ mặt Hạ Diệp Chi quá nghiêm túc nên Tiêu Thanh Hà sửng sốt.
“Hạ Hương Thảo là do Lưu Chiến Hằng hại chết chứ không phải tôi. Tôi không hề cầm dao kề cổ Lưu Chiến Hằng, bảo anh ta giết Hạ Hương Thảo. Tôi cũng không cầm dao kề cổ Hạ Hương Thảo, bảo cô ta lột da hổ để rồi chết không tử tế, tôi khuyên bà tốt nhất đừng làm chuyện dư thừa nữa, cũng đừng chọc con người Lưu Chiến Hằng này.”
“Nếu bà tiếp xúc với Lưu Chiến Hằng sẽ không có kết quả tốt đẹp gì, Hạ Hương Thảo là ví dụ tốt nhất, tôi cũng vậy.”
Đây xem như lời khuyên cuối cùng của Hạ Diệp Chi dành cho Tiêu Thanh Hà.
Cô cũng từng cho rằng Lưu Chiến Hằng là người lương thiện.
Nhưng cô đã trả giá.
Suýt chút nữa Mạc Hạ đã chìm trong biển lửa.
Mạc Đình Kiên cũng bất đắc dĩ mới lựa chọn kế sách tách khỏi cô để chống lại Lưu Chiến Hằng.
Rất ít người có thể chiếm được tiện nghi từ tay con người hung ác như Lưu Chiến Hằng.