Sự nhắc nhở trong đáy mắt Hạ Diệp Chi làm người khác kinh ngạc.
Tiêu Thanh Hà ngẩn người trong giây lát.
Nhưng rất nhanh bà ta đã khôi phục lại sắc mặt, híp mắt nói: “Lưu Chiến Hằng đối phó Hương Thảo không phải vì cô sao? Nếu không phải vì cô, cậu ta cần gì phải làm vậy với Hương Thảo?Cô đừng bào chữa cho mình nữa!”
Bà ta nói xong thì nghiến răng nghiến lợi nói: “Hương Thảo là bị cô hại chết! Cô chính là hung thủ giết người.”
Hạ Diệp Chi nở nụ cười trào phúng: “Vì vậy tiếp sau đây bà định làm gì tôi?”
Không biết Lưu Chiến Hằng đã nói gì với Tiêu Thanh Hà, nhưng cô có thể nghe ra Tiêu Thanh Hà đã hoàn toàn bị Lưu Chiến Hằng tẩy não rồi.
Ngược lại mặc kệ Hạ Diệp Chi nói thế nào, Tiêu Thanh Hà vẫn đẩy cái chết Hạ Hương Thảo lên đầu cô.
Tiêu Thanh Hà bình tĩnh nhìn chằm chằm Hạ Diệp Chi, nói chậm rãi kiên định: “Tôi muốn cô đến trước phần mộ Hương Thảo để nhận tội.”
Nếu Tiêu Thanh Hà ở trước mặt không phải mẹ ruột Hạ Diệp Chi, cô chắc chắn sẽ cảm động.
Một người mẹ một lòng báo thù cho con gái, ai mà không cảm động chứ.
Hạ Diệp Chi nhỉ nhẹ giọng nói ra hai chữ: “Nằm mơ.”
Vẻ mặt Tiêu Thanh Hà trở nên hung ác: “Vậy cô đừng trách tôi lòng dạ độc ác!”
Hạ Diệp Chi cười như không cười nhìn bà ta: “Thật sao?”
Tiêu Thanh Hà thấy dáng vẻ không quan tâm của Hạ Diệp Chi thì hoài nghi cô có phải con gái bà ta không.
Tiêu Thanh Hà trầm giọng nói: “Trước đây cô không như thế.”
“Còn bà vẫn luôn như vậy.” Tiêu Thanh Hà vẫn luôn không phân phải trái, luôn xem trọng Hạ Hương Thảo.
Còn con gái ruột như cô thì giống như cỏ dại bên đường, chẳng hề quan tâm.
“Vậy thì chúng ta cứ đợi mà xem.” Tiêu Thanh Hà nói xong thì đứng dậy vội vàng đi ra ngoài.
Bà ta đi rất nhanh, không khó để nhìn ra trong lòng bà ta rất tức giận.
Hạ Diệp Chi từ từ nhấp một ngụm cà phê, quay đầu nhìn bên ngoài tấm kính.
Tiêu Thanh Hà đã ra khỏi tiệm cà phê, đứng bên đường gọi một chiếc taxi rời đi.
Tiêu Thanh Hà lén lút ra ngoài tìm Hạ Diệp Chi, đương nhiên sẽ không bảo tài xế trong nhà đưa bà đi.
Giờ người tỉnh táo nhất trong toàn bộ nhà họ Hạ là Hạ Thời Yến.
Đương nhiên Hạ Thời Yến sẽ không để Tiêu Thanh Hà đến làm phiền Hạ Diệp Chi.
Vì vậy Tiêu Thanh Hà trốn Hạ Thời Yến đi tới đây.
Hạ Diệp Chi thấy Tiêu Thanh Hà đã ngồi vào xe biến mất, cô lấy điện thoại ra gọi cho Thời Dũng.
Điện thoại đã kết nối, một lúc sau Thời Dũng mới nghe điện thoại: “Tổng giám đốc Hạ.”
Đầu bên kia Thời Dũng rất yên tĩnh, có thể lúc nãy anh ta đã tìm một nơi yên tĩnh để nghe điện thoại.
Hạ Diệp Chi cũng không nhiều lời, nói ngắn gọn: “Anh bảo bọn họ chuẩn bị một bản kế hoạch thu mua Hạ thị, tôi muốn nhìn thấy nó vào sáng mai.”
Thời Dũng hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ dừng một lát rồi nói: “Tôi biết rồi.”
“Vất vả cho anh rồi.” Hạ Diệp Chi cúi đầu, uống hết ly cà phê trước mặt rồi đứng dậy rời đi.
Sáng hôm sau, Hạ Diệp Chi vừa đến công ty đã tổ chức cuộc họp.
Chủ đề của cuộc họp chính là thu mua Hạ thị.
Trong mắt Mạc thị, Hạ thị chỉ là một công ty nhỏ không đáng được nhắc đến.
Việc thu mua Hạ thị đối với Mạc thị mà nói chỉ là một việc nhỏ như con thỏ.
Hạ Diệp Chi nhìn lướt qua bản kế hoạch của những người bên dưới.
Khi cô đặt bản kế hoạch cuối cùng trong tay xuống, hai tay đan vào nhau, nhìn một vòng xung quanh chậm rãi nói: “Điều tôi muốn chính là một bản kế hoạch hu mua Hạ thị với giá thấp hơn thị trường một cách hợp pháp.”
Ai không biết Hạ Diệp Chi là con gái nhà họ Hạ, Hạ Diệp Chi nói điều này rõ ràng không cho Hạ thị một con đường sống.