Trong lòng Tiêu Thanh Hà nghe bộp một cái, bị Hạ Thời Yến hỏi như thế, bà ta cảm thấy hơi chột dạ.
Bà ta vén tóc mai, nụ cười cứng nhắc: “Chả làm gì cả, chỉ mua ít đồ mà thôi.”
“Thời Yến, rốt cuộc hôm nay con bị làm sao thế?” Hạ Lập Nguyên cau mày, lớn tiếng quát: “Vừa đến một lúc lại chạy về nhà, đến chỗ nào cũng chĩa mũi dùi vào mẹ, việc của công ty cũng không giải quyết.”
Cũng đúng lúc này, chuông điện thoại Hạ Thời Yến báo có tin nhắn mới.
Hạ Thời Yến lôi điện thoại ra, nhấn mở tin nhắn mà trợ lý vừa gửi, biểu cảm đầu tiên là sửng sốt, đọc xong liền cười khẩy một tiếng.
Ngay lập tức anh ngẩng đầu nhìn Hạ Lập Nguyên: “Việc của công ty con giải quyết không nổi. Ai ăn ốc người nấy tự đi mà đổ vỏ!”
Nói đến nửa vế sau, ánh mắt Hạ Thời Yến thả rơi trên người Tiêu Thanh Hà.
Qua hai lần tang sự, tuy thái độ của Hạ Lập Nguyên đối với Tiêu Thanh Hà tốt hơn lúc trước rất nhiều, nhưng không có nghĩa là ông ta không có não.
Tuy rằng Hạ Thời Yến bình thường hờ hững với Tiêu Thanh Hà, nhưng cũng chưa đến nỗi dốc tâm trí nhắm vào Tiêu Thanh Hà.
Huống hồ là dưới tình hình công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, sẽ không cố chạy về nhà kiếm chuyện với Tiêu Thanh Hà.
Tuy năng lực của Hạ Thời Yến chỉ tàm tạm, chẳng phải nhân tài gì, nhưng cũng biết phân biệt rõ sự việc nặng nhẹ, có gấp hay không.
Hạ Lập Nguyên và Hạ Thời Yến gần như cùng lúc nhìn về phía Tiêu Thanh Hà.
Tiêu Thanh Hà có tật giật mình bèn nói: “Để tôi đi rót nước cho hai ba con.”
Hạ Lập Nguyên nghĩ bản thân là trụ cột gia đình, trước nay luôn thích phô trương uy nghiêm của bản thân.x
Thời điểm như thế này sao có thể để Tiêu Thanh Hà có cơ hội đánh trống lảng được.
Ông ta gằn giọng quát: “Đứng lại đó!”
Tiêu Thanh Hà run cầm cập, lập tức đứng im tại chỗ, không dám động đậy, cũng chẳng có gan ngoái đầu lại nhìn Hạ Lập Nguyên.
Hạ Lập Nguyên nhìn bóng lưng Tiêu Thanh Hà, giọng điệu nghiêm túc hỏi: “Có phải bà lại đến gây chuyện với Hạ Diệp Chi rồi không?”
“Tôi…” Tiêu Thanh Hà mấp máy môi, vẫn không dám nói gì.
Bà ta cũng nhận ra rằng Hạ Diệp Chi không còn dễ mềm lòng với bà ta giống như trước, nhưng chẳng thể nào ngờ Hạ Diệp Chi lại thực sự dùng hành động thực tế để trả đũa.
Dẫu sao trong lòng bà, Hạ Diệp Chi đáng lẽ nên ngậm bồ hòn làm ngọt nhường bà mới phải.
Có lúc bà ta cũng nhận thấy những việc mình làm hơi quá đáng.
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Diệp Chi là con gái bà ta, cho dù có ghét bà ta thì cũng phải chịu đựng chứ?
Ban đầu, khi mới nghe được công ty xảy ra chuyện, bà ta hoàn toàn chưa từng hướng ý nghĩ theo hướng này.
“Ấp a ấp úng làm cái gì? Xem ra gần đây tối tốt với bà quá rồi? Thế mà và bà lại dám gây chuyện sau lưng tôi, còn không để tôi biết!” Sự giận dữ trong giọng điệu Hạ Lập Nguyên đã thể hiện ra quá rõ ràng.
Ông ta cũng chẳng ưa gì Hạ Diệp Chi, nhưng cũng hiểu rõ thân phận của Hạ Diệp Chi bây giờ, ông ta không thể trêu vào được.
Vả lại, Tiêu Thanh Hà lén lút đi tìm Hạ Diệp Chi cũng có nghĩa là không hề xem ông ta ra gì.
“Không… Không phải đâu, không phải tôi cố ý không cho ông biết, tôi chỉ muốn đòi lại công bằng cho Hương Thảo mà thôi, tôi…..”
“Câm ngay!”
Hạ Lập Nguyên còn không thèm nghe bà ta nói hết câu, mặt mày xanh mét hung tợn ngắt lời bà ta.
Hạ Hương Thảo ở sau lưng ông mấy năm gần đây đã làm ra bao nhiêu chuyện mất mặt, thế nhưng Hạ Lập Nguyên suy cho cùng cũng vì yêu thương cô ta, đối với cái chết của cô ta cũng có phần đau lòng.
Chết cũng chết rồi.
Sau này đừng nhắc tới cô ta nữa, người khác cũng sẽ quên đi rằng nhà họ Hạ có một đứa con gái như thế.
Nhưng Tiêu Thanh Hà cứ một mực nhắc tới Hạ Hương Thảo.
“Hương Thảo với Diệp Chi có quan hệ thế nào bà còn không biết sao?” Hạ Thời Yến giận quá hóa cười: “Thế mà bà còn dám mò tới tận cửa, muốn đòi lại công bằng cho Hương Thảo? Bà đang giả ngu hay là đần thật vậy?”