Hạ Diệp Chi vừa dứt lời, không khí ở bên trong liền trở nên kỳ quái.
Những lời cô nói vừa nghe thì có vẻ rất nghiêng về phía chính phủ.
Nhưng ý trong đó thì một chút cũng không hề qua loa.
Nói đơn giản thì hạng mục thu mua Hạ thị là do người dưới trướng cô làm, không liên quan gì đến cô. Tuy rằng cô là chủ, nhưng người phụ trách hạng mục này đã bỏ ra rất nhiều, cô không thể tùy tiện phủ nhận thành quả công việc của nhân viên dưới trướng mình.
Ý nói tuy là như vậy, nhưng Hạ Thời Yến biết rõ là, việc thu mua Hạ thị tuyệt đối là ý của Hạ Diệp Chi.
Tài lực của Mạc thị rất hùng hậu, có hệ thống quản lý hoàn thiện cùng với tầm nhìn đầu tư chuẩn xác.
Rất nhiều lãnh đạo có quyền quyết định đều là tinh anh trong ngành, làm một hạng mục, thu mua một công ty, phải tính toán so sánh rất nhiều số liệu, dự trù cả sự nguy hiểm trong đó…
Mà việc này đột nhiên xảy ra như vậy, căn bản hoàn toàn không phù hợp với quy trình làm việc chính quy của Mạc thị.
Dù cho Hạ Diệp Chi trực tiếp phủ nhận, nhưng Hạ Thời Yến vẫn luôn tin rằng, đây chính là quyết định của Hạ Diệp Chi.
Cô không thừa nhận là bản thân mình yêu cầu cấp dưới làm, về phương diện khác mà nói thì, chính là không muốn mấy người Hạ Thời Yến bọn họ có cơ hội cầu xin cô thay đổi quyết định.
Đến cả cơ hội cô cũng lười cho bọn họ, điều này càng chứng minh được sự kiên quyết của cô.
Mà Tiêu Thanh Hà lại chưa hiểu rõ sự việc là như thế nào.
Bà ta vừa nghe Hạ Diệp Chi nói không phải ý định của cô, liền tin là thật mà nói: “Vậy nếu đã không phải là ý của con, con có thể bảo họ đừng tiếp tục được không? Nếu như Hạ Thị bị thu mua rồi, chúng ta phải làm sao?”
“Mẹ đã phối hợp cùng Lưu Chiến Hằng rồi, còn lo lắng đường lui sao?” Hạ Diệp Chi giọng điệu vô cùng chân thành, không hề có ý châm biếm trong đó.
Lúc Hạ Hương Thảo mất tích, Tiêu Thanh Hà tìm tung tích của Hạ Hương Thảo ở khắp nơi.
Hạ Thời Yến lúc đó tuy rằng đã không muốn quan tâm đến Hạ Hương Thảo nữa rồi, nhưng dù sao cũng là em gái ruột của anh, Tiêu Thanh Hà đi tìm, anh tất nhiên cũng đi tìm một thời gian.
Cũng chính vào lúc đó, Hạ Diệp Chi để Tiêu Thanh Hà đi gặp Lục Chiến Hằng.
Sau đó Hạ Thời Yến đã cùng Tiêu Thanh Hà điều tra Lục Chiến Hằng.
Tuy rằng không tra ra tin tức của Hạ Hương Thảo, cũng không tra ra thêm được gì về thân phận và bối cảnh gia đình của Lục Chiến Hằng.
Nhưng trong lòng Hạ Thời Yến cũng hiểu rõ được vài phần là Lục Chiến Hằng không phải một nhân vật đơn giản.
Một người dám gọi Mạc Đình Kiên như vậy, sao có thể là một người đơn giản?
Chắc chắn là một người mà nhà họ Hạ đã đắc tội.
Bắt đầu từ lúc đó, Hạ Thời Yến không còn tiếp tục điều tra thân phận của Lục Chiến Hằng nữa.
Sau đó Hạ Hương Thảo được cứu sống, đồng nghĩa chứng minh được quyết định của Hạ Thời Yến là đúng đắn.
Giả dụ lúc đó anh không từ bỏ việc cứu Hạ Hương Thảo mà tỏ vẻ cứng rắn với Lục Chiến Hằng, thì sẽ có kết cục như thế nào?
Anh không biết.
Nhưng kết cục của Hạ Hương Thảo thì anh thấy rồi.
Cô ta bị hành hạ cho không ra hình người, cuối cùng chết một cách không rõ ràng.
Hạ Thời Yến hỏi Tiêu Thanh Hà: “Bà lại đi tìm Lục Chiến Hằng làm gì?”
“Mẹ không có…” Tiêu Thanh Hà trước hết phủ nhận.
Nhưng dưới ánh mắt ngày càng trở nên lạnh lùng của Hạ Thời Yến, bà ta rất nhanh chóng thay đổi lời nói: “Là cậu ta chủ động tìm mẹ, cậu ta nói cậu ta biết hung thủ thật sự hại chết Hương Thảo, có thể giúp mẹ báo thù cho con bé…”
Càng nói đến cuối cùng, giọng nói của bà ta cũng ngày một bé đi.
“Sao bà lại có thể ngu ngốc đến vậy! Đến lời của Lục Chiến Hằng bà cũng tin?” Hạ Thời Yến tức giận đến phát run: “Người hại chết Hương Thảo không ai khác, chính là Lục Chiến Hằng!”
Nhưng Tiêu Thanh Hà vẫn giảo biện: “Nhưng Lục Chiến Hằng nói, là Diệp…”
Ánh mắt của bà ta dừng lại trên người Diệp Chi, nói được một nửa thì nhớ đến mục đích hôm nay tới đây, lập tức im lặng.