Tiêu Thanh Hà nhìn thấy Hạ Diệp Chi đi xa dần, trong lòng bà càng sốt ruột.
“Thời Yến, con để Diệp Chi bỏ đi như vậy sao! Để mẹ xin con bé xem, không chừng nó sẽ thay đổi ý định.” Tiêu Thanh Hà nói với giọng có chút tự trách.
Nhưng Hạ Thời Yến liếc nhìn qua, bà lập tức im lặng.
“Bà còn mặt mũi lên tiếng sao?” Hạ Thời Yến lúc này không còn muốn quan tâm đến Tiêu Thanh Hà.
Nhưng Tiêu Thanh Hà bây giờ vẫn là người của nhà họ Hạ, cho nên anh không thể để mặc bà.
Những việc ngu xuẩn mà Tiêu Thanh Hà gây ra, cuối cùng đều là do nhà họ Hạ xử lý giùm bà.
“Bà còn sức lực thì để dành về nhà giải thích với ba của tôi đi!” Hạ Thời Yến nói xong lạnh lùng nhếch môi cười, đồng thời cất bước rời đi.
Lúc này, Tiêu Thanh Hà mới từ từ hiểu rõ câu nói của Thời Yến, về cái tiếp theo đang đợi bà.
Hạ Lập Nguyên bây giờ đã đối xử với bà tốt hơn trước rất nhiều, nhưng như vậy không có nghĩa là Hà Lập Nguyên có thể chấp nhận cho bà chọc giận Hạ Diệp Chi, khiến cho Hạ Diệp Chi thu mua Hạ Thị.
*
Suốt trên đường về, Hạ Diệp Chi không hề lên tiếng nói gì.
Cô chỉ im lặng gửi tin nhắn cho Thẩm Lệ, hỏi cô ấy đang ở đâu.
Nhưng đợi mãi cũng không thấy Thẩm Lệ trả lời tin nhắn.
Lúc đầu Hạ Diệp Chi cứ tưởng là do Thẩm Lệ không nhìn thấy tin nhắn, nên cô ráng đợi lúc.
Nhưng mà đã qua được lúc, vẫn không thấy Thẩm Lệ nhắn lại.
Hạ Diệp Chi bỗng có cảm giác bất an.
Cô liền lấy điện thoại gọi cho Thẩm Lệ.
Nhưng đầu dây bên kia reng liên hồi vẫn không ai bắt máy.
Lúc này Hạ Diệp Chi càng lo lắng hơn.
Đến Thời Dũng cũng cảm nhận được Hạ Diệp Chi khác thường, liền lên tiếng hỏi: “Thưa cô, đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Thẩm Lệ không bắt máy.” Hạ Diệp Chi hít thở sâu rồi lại gọi lại cho Thẩm Lệ lần nữa.
Cũng như lần trước, lần này cũng không có người bắt máy.
Hạ Diệp Chi suy nghĩ rồi gọi điện cho Lưu Chiến Hằng.
Thẩm Lệ không thể nào lại không nhận điện thoại của cô.
Cô nghĩ chắc đã xảy ra chuyện gì rồi.
Không sớm không muộn, lại đúng ngay thời điểm nhạy cảm này khiến cho Hạ Diệp Chi không thể không nghĩ đến có khả năng có liên quan đến Lưu Chiến Hằng.
Con người Lưu Chiến Hằng này không có chuyện gì là không dám làm.
Cô không biết Lưu Chiến Hằng đã cho Tiêu Thanh Hà uống phải thuốc mê gì mà có thể khiến cho Tiêu Thanh Hà tin anh răm rắp, đồng thời nghe lời anh, đi khắp nơi tung tin chuyện cô và Mạc Đình Kiên có con gái.
Nhưng cuối cùng chuyện này cũng không bị truyền thông tung tin ra ngoài, nên cô nghĩ chắc chắn có sự nhúng tay của Lưu Chiến Hằng.
Nghĩ lại, chuyện này có vẻ như giống như lời cảnh cáo nhiều hơn.
“Tút…”
Cô không nghe được tiếng nhạc chờ từ điện thoại của Lưu Chiến Hằng như bình thường, mà ngược lại chỉ nghe tiếng tút tút khô khan.
Sau khi tiếng tút vang lên đúng năm tiếng liên tục, cuối cùng thì Lưu Chiến Hằng cũng bắt máy.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Hạ Diệp Chi lạnh lùng lên tiếng.
Lưu Chiến Hằng cũng không vội vàng lên tiếng trả lời cô.
Nhưng mà Hạ Diệp Chi dường như đã không còn đủ kiên nhẫn.
“Tôi chưa từng gặp qua người đê tiện như anh, đến cả con nít cũng không tha, tôi cảm thấy tôi nói anh tương lai sẽ tan cửa nát nhà không hề oan uổng chút nào, con người anh từ trong ra ngoài đều khiến cho người khác cảm thấy ghê tỏm, nếu ba mẹ hay người thân của anh còn sống thì chắc bọn họ cũng sẽ rất mất mặt vì anh!”
Từ thái độ của Lưu Chiến Hằng đối với Lưu Loan Loan có thể thấy được anh ta là con người rất quan tâm đến gia đình.
Mà những lời nói này của Hạ Diệp Chi như câu nào câu đó nhắm thẳng vào tim anh.
Lưu Chiến Hằng tuy đê tiện, nhưng những lời nói này của cô đối với Lưu Chiến Hằng mà nói thì cũng có phần hơi quá.
“Cô cố tình gọi điện thoại cho tôi chỉ để nói những câu này thôi sao? Cô nói đủ chưa?” Giọng nói của Lưu Chiến Hằng không giấu đươc có phần kích động.
Anh đã bị lời nói của Hạ Diệp Chi làm mất bình tĩnh.
“Chưa! Tôi nói chưa đủ!” Hạ Diệp Chi không thể nào tha thứ những gì Lưu Chiến Hằng đã gây ra cho Mạc Hạ.
Lúc này, điện thoại của Hạ Diệp Chi có cuộc gọi khác gọi đến.
Cô đưa điện thoại lên nhìn mới phát hiện là Thẩm Lệ gọi cho cô.