Lúc này đáy lòng Hạ Diệp Chi chợt giật mình: chẳng lẽ Thẩm Lệ và Mạc Hạ không bị Lưu Chiến Hằng bắt đi?
Cô cũng không để ý đến Lưu Chiến Hằng còn nói gì nữa, cô liền cúp máy và nhận điện thoại của Thẩm Lệ.
Cũng không chờ Thẩm Lệ lên tiếng, Hạ Diệp Chi đã vội vàng hỏi: “Thẩm Lệ, cậu và Hạ Hạ không sao chứ?”
Thẩm Lệ không biết vừa rồi Hạ Diệp Chi đã gặp phải chuyện gì, giọng điệu bình thản nói: “Tớ không sao, tớ và Mạc Hạ đang ở Kim Hải nè, cậu qua đây đi!”
“Được, tớ qua đó liền bây giờ.” Lúc này Hạ Diệp Chi mới bình tĩnh trở lại.
Cúp máy, cô lên tiếng nói: “Cho tôi đến Kim Hải.”
Sau đó cô mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cô như trút được tảng đá nặng, lúc này cô mới chậm rải dựa lưng vào ghế ngồi nghỉ ngơi.
Thời Dũng im lặng lái xe hướng đi Kim Hải.
Lúc Hạ Diệp Chi xuống xe, cô phát hiện thời gian cũng không còn sớm nữa, cũng là lúc nên để Thời Dũng về nhà.
Cô quay đầu lại nói với Thời Dũng: “Anh lái xe của tôi về đi, chỗ này cũng không còn việc gì nữa.”
Với cô thì chỉ cần Hạ Hạ ổn thì những chuyện khác cũng không quan trọng nữa.
Lúc trên xe, Thời Dũng có nghe được những lời cô nói với Lưu Chiến Hằng trong điện thoại, nên cũng có chút không yên tâm.
“Tôi không vội.”
Hạ Diệp Chi nghe vậy, cũng không nói thêm gì nữa.
Tuy mối quan hệ của Thời Dũng và Mạc Đình Kiên là mối quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng thực chất nó không đơn thuần chỉ là mối quan hệ của chủ tớ.
Khi Mạc Đình Kiên không có ở đây, anh cảm giác mình có trách nhiệm đối với Hạ Diệp Chi.
Trong lòng Hạ Diệp Chi cũng biết rõ vấn đề này.
Hai người tiếp bước nhau đi vào thang máy, và đi đến phòng của Thẩm Lệ.
Phòng này rất lớn, nhưng thiết kế lại khác hẳn với những phòng khác, ngày thường cũng không thường xuyên có khách, nên chủ yếu là phục vụ cho cá nhân mà thôi.
Hạ Diệp Chi vừa bước vào đã nghe Mạc Hạ lên tiếng gọi: “Mẹ!”
Cô bé đang đi chân không nhảy nhót trên sô pha, nhìn thấy Hạ Diệp Chi bước vào, cô bé liền vui mừng gọi cô.
Nhìn có vẻ như hôm nay Hạ Hạ đã chơi rất vui.
“Diệp Chi, cậu tới rồi à!” Thẩm Lệ lên tiếng chào Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi bước tới hướng hai người.
Phòng rất lớn, nhưng chỉ phân nửa có mở đèn, phần còn lại nhìn thấy khá tối tăm.
“Chỉ có hai cô cháu ở đây thôi sao?” Theo bản năng Hạ Diệp Chi nhìn thoáng qua khu vực tối và cô có phần tò mò.
Theo lý mà nói thì nếu Thẩm Lệ đưa Hạ Hạ đi chơi thì nên đưa đến khu vui chơi dành cho trẻ em chơi mới đúng, cô không nghĩ rằng Thẩm Lệ sẽ đưa Hạ Hạ đến đây.
Lại còn yêu cầu Cố Tri Dân lấy phòng lớn như vậy cho cô.
“Đúng rồi!” Vừa dứt lời, Thẩm Lệ nhìn thấy Thời Dũng đi theo sau lưng Hạ Diệp Chi, cô lên tiếng chào hỏi: “Trợ lý Thời cũng đến à.”
Thời Dũng lịch sự gật đầu chào lại: “Chào cô Thẩm.”
Mạc Hạ đưa hai tay ra đòi Hạ Diệp Chi ẵm, thấy vậy Hạ Diệp Chi liền đi đến chỗ cô bé ẵm cô.
Mạc Hạ càng lớn càng nặng, nên ẵm lâu chút Hạ Diệp Chi cảm thấy hơi mỏi.
Có vẻ như Mạc Hạ cũng biết điều đó cho nên cô bé cũng tự giác không để Hạ Diệp Chi ôm quá lâu.
Thời Dũng thấy Hạ Diệp Chi có vẻ như đã bình thường trở lại, nên anh cũng cảm thấy yên tâm hơn, cũng dự định đi về trước.
Lúc này, Thẩm Lệ đột nhiên đứng dậy: “Diệp Chi, tớ đi vào phòng vệ sinh chút, cậu trông chừng Hạ Hạ nha.”
“Ừ.” Hạ Diệp Chi gật gật đầu.
Sau khi Thẩm Lệ đi ra ngoài, Hạ Diệp Chi mới sực nhớ trong phòng này cũng có phòng vệ sinh, Thẩm Lệ đâu cần thiết phải đi phòng vệ sinh bên ngoài.
Lúc này, Hạ Diệp Chi nghe thấy tiếng bước chân vang lên.
Cô liền quay đầu lại nhìn, ở phía bên tối không mở đèn của căn phòng xuất hiện dáng người cao ráo quen thuộc.
Mạc Hạ nhìn thấy liền lên tiếng gọi: “Ba ơi!”
Mạc Hạ cười thích thú nhìn Hạ Diệp Chi, cô bé vui mừng chỉ vào Mạc Đình Kiên và nói: “Mẹ, là ba kìa!”
Hạ Diệp Chi nhìn thoáng qua bên cửa, lúc này cô mới bật cười.
Chả trách Thẩm Lệ phải đi phòng vệ sinh bên ngoài.