Mạc Đình Kiêm ôm chặt khiến Hạ Diệp Chi không thể cựa quậy. Cô đành thả lỏng rồi dựa vào người Đình Kiên.
Một lát sau, Hạ Diệp Chi hỏi: “Dạo gần đây anh đã ở đâu vậy?”
Hạ Diệp Chi nghĩ rằng Đình Kiên sẽ trả lời qua loa cho xong, thế nhưng anh ấy thản nhiên đáp: “Anh ở nhà.”
Nói xong, anh tiếp tục: “Bình thường anh đều rất bận, nhưng khi có thời gian rảnh thì anh đều về nhà.”
Hạ Diệp Chi cúi đầu nhìn anh với ánh mắt đầy nghi ngờ. Thấy vậy, Mạc Đình Kiên liền ngẩng lên khẽ hôn nhẹ vào môi cô. Diệp Chi vốn định né tránh nhưng bị anh giữ lại.
Hạ Diệp Chi tránh tiếp xúc thân mật với Mạc Đình Kiên cũng là điều dễ hiểu. Hai người họ li hôn cũng đã được một khoảng thời gian. Mặc dù vẫn thường xuyên gặp mặt nhưng khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa. Quả thực hai người vẫn còn tình cảm với nhau, nhưng vẫn còn nhiều chuyện chưa giải quyết ổn thỏa. Thế nên Hạ Diệp Chi không thể gần gũi với Mạc Đình Kiên giống như trước đây.
Thế nhưng, Mạc Đình Kiên dường như thấy khó chịu với sự xa lánh của Diệp Chi.
Mạc Đình Kiên dừng lại rồi nhìn chằm chằm vào Hạ Diệp Chi, rồi anh ghé sát người về phía cô.
Hạ Diệp Chi biết rõ anh muốn làm gì, cô định nghiêng đầu sang một bên, nhưng lại bị Mạc Đình Kiên giữ tay ở phía sau lưng và đặt cô nằm xuống ghế sô pha.
Vị trí của hai người đã được hoán đổi. Hạ Diệp Chi bị Mạc Đình Kiên giữ tay ở phía sau không thể cử động được.
Cô cáu gắt nhìn Mạc Đình Kiên: “Mau buông tay ra.”
Mạc Đình Kiên lại tỏ ra vui vẻ, trông anh giống hệt như một đứa trẻ vui mừng khi chiến thắng trong trò chơi do chính mình tạo ra.
“Anh không buông.”
Mạc Đình Kiên rất thích bộ dạng không thể phản kháng của Hạ Diệp Chi lúc này, bởi nó cho phép anh có thể làm bất cứ điều gì mà anh muốn. Thế nhưng anh cũng không thể tùy tiện bởi Diệp Chi sẽ không vui.
“Hay là…” Mạc Đình Kiên cố ý kéo dài câu để đợi xem phản ứng cửa Hạ Diệp Chi.
Thấy Hạ Diệp Chi trừng mắt lên nhìn anh, Mạc Đình Kiên liền cười nói: “Nếu em hôn anh thì anh sẽ thả em ra.”
Hạ Diệp Chi lẩm bẩm: “Đúng là mặt dày!”
Mạc Đình Kiên không tức giận, anh không quan tâm lời mắng mỏ của Diệp Chi. Ngược lại anh còn vui vẻ nhắc nhở cô: “Em còn không nhanh, một lát nữa có lẽ Thẩm Lệ sẽ đưa Mạc Hạ về nhà.”
Hạ Diệp Chi không biết lời Mạc Đình Kiên nói có phải là thật hay không. Khi đến cô không hề nghĩ tới việc sẽ gặp anh ấy ở đây, hơn nữa cô lại không biết đến những gì mà Thẩm Lệ và Mạc Đình Kiên bàn bạc với nhau. Hạ Diệp Chi hoàn toàn không biết khi nào thì Thẩm Lệ quay lại.
“Anh nghĩ rằng em sợ sao?” Hạ Diệp Chi cho rằng Mạc Đình Kiên chỉ là đang dọa cô, nên cô quyết không làm theo những lời anh nói.
Mạc Đình Kiên nhìn Hạ Diệp Chi một lúc lâu. Đột nhiên anh buông tay ra, anh nói với giọng điệu đầy tiếc nuối: “Đúng là em không còn dễ gạt như trước nữa.”
Vừa được thả, Hạ Diệp Chi liền dùng chân đá vào đùi của Mạc Đình Kiên, nhưng anh không hề cảm thấy đau.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, ngả lưng vào ghế sô pha rồi rang dộng tay đặt lên thành ghế vòng tay qua vai Hạ Diệp Chi. Diệp Chi liền lạnh nhạt nhấc tay của Đình Kiên ra. Thế nhưng anh lại đặt tay lại chỗ cũ. Hai người bọn họ cứ như vậy, người thì nhấc tay ra rồi người lại đặt tay lại.
Cuối cùng, Hạ Diệp Chi không chịu được nữa liền nói: “Mạc Đình Kiên, anh có cảm thấy nhàm chán hay không?”
“Không nhàm chán.” Giọng nói của Mạc Đình Kiên vô cùng nghiêm túc.
Nghe có vẻ như anh ấy không hề chiếu lệ. Có lẽ Mạc Đình Kiên không hề cảm thấy nhàm chán, ngược lại anh còn thấy nó rất thú vị.