Buổi tối nay, Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ đã nói với nhau rất nhiều.
Lúc đi ngủ trời đã rạng sáng.
Nhưng buổi sáng hôm sau, Hạ Diệp Chi vẫn tỉnh dậy đúng giờ theo đồng hồ sinh học.
Chỗ nằm bên cạnh đã trống không, trong phòng tắm có tiếng nước chảy róc rách.
Có lẽ Thẩm Lệ nghĩ rằng cô vẫn đang ngủ nên trong phòng tắm làm mọi thứ rất nhẹ nhàng.
Hạ Diệp Chi rời giường, buộc gọn tóc rồi sang phòng của Mạc Hạ.
Mạc Hạ đã tỉnh dậy, đang nằm bò trên chăn chơi đùa.
Hạ Diệp Chi tắm rửa cho Mạc Hạ.
Mạc Hạ tắm xong, Thẩm Lệ cũng đã thay quần áo và trang điểm xong.
Thẩm Lệ liền bế Mạc Hạ xuống nhà thay Hạ Diệp Chi.
*
Ăn xong bữa sáng, Hạ Diệp Chi ra ngoài cùng Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ phải đi làm thông cáo, Hạ Diệp Chi thì đến công ty.
Đến trước cổng lớn, Hạ Diệp Chi liền nhìn thấy Tề Thành lái xe đến.
Hạ Diệp Chi sớm đã biết Tề Thành đến đây không đơn giản chỉ là chịu sự phó thác của Mạc Đình Kiên đến giúp cô chuyển đồ đạc.
Chắc là muốn bảo vệ cô.
Mà quản lí của Thẩm Lệ cũng đã lái xe qua đây.
“Tớ đi trước đây.” Thẩm Lệ bước lên xe, quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi hướng về phía cô vẫy tay: “Ừm, đi đường cẩn thận.”
Thẩm Lệ gật đầu rồi lên xe rời đi.
Nhìn chiếc xe của Thẩm Lệ dần dần mất hút, Hạ Diệp Chi mới lên xe của Tề Thành.
“Mạc Đình Kiên lại lấy cái gì để uy hiếp anh?” Hạ Diệp Chi ngồi ghế sau, ánh mắt rơi lên gương mặt Tề Thành.
Giọng điệu nửa đùa nửa thật.
Quen biết với Tề Thành lâu như vậy, tuy tính cách của anh lãnh đạm, nhưng cũng không phải dạng người khó tiếp xúc.
Chính vì biết được điều này, Hạ Diệp Chi mới dám nói chuyện với anh như vậy.
Tề Thành lái xe, đáp: “Là hợp tác.”
Hạ Diệp Chi nghe anh nói, khẽ cười rồi lại không nói gì nữa.
Hạ Diệp Chi cảm thấy, cho dù cô có sống thêm mười lần nữa, cũng không thể thông minh bằng Mạc Đình Kiên.
*
Hạ Diệp Chi đứng ở cửa Mạc thị gặp phải Thời Dũng.
“Tổng giám đốc Hạ.” Thời Dũng khẽ cúi đầu.
Hạ Diệp Chi bước thẳng đến thang máy: “Lát nữa gọi người phụ trách thu mua Hạ thị đến phòng làm việc của tôi, tôi muốn tìm hiểu qua tiến độ.”
Tề Thành đi theo sau hai người, lúc đi đường dường như không phát ra âm thanh nào.
Đến nơi, Thời Dũng liền đi vào phòng làm việc của anh ta, sau đó đi làm chuyện mà Hạ Diệp Chi đã phân phó.
Còn Hạ Diệp Chi đưa Tề Thành vào phòng làm việc của tổng giám đốc.
Hạ Diệp Chi bước vào trước, vừa mới bước được hai bước, liền nghe thấy giọng nói của Tề Thanh ở phía sau: “Đợi đã.”
“Sao vậy?” . Hạ Diệp Chi quay đầu hỏi.
Ánh mắt của Tề Thành nhìn chằm chằm vào phòng nghỉ ngơi.
Hạ Diệp Chi dường như hiểu ra điều gì, bèn đứng yên ở đó.
Giây tiếp theo, Tề Thành thấp giọng khẽ hỏi: “Tự ra đây, hay để tôi vào đó lôi ra.”
Phòng nghỉ ngơi có người?
Ha Diệp Chi cẩn thận nhìn cánh cửa phòng nghỉ, chỉ thấy cánh cửa khép hờ không khóa.
Những lúc cô không đem Mạc Hạ đến công ty, dường như cô đều không dùng đến phòng nghỉ ngơi.
Cô không dùng đến phòng nghỉ, căn phòng đó cơ bản đều được đóng lại.
Mà lúc này căn phòng lại chỉ được khép hờ, có thể chứng minh được ban nãy có người tiến vào phòng nghỉ.
Lúc phát giác ra được Hạ Diệp Chi và Tề Thành đang bước vào, liền trốn vào phòng nghỉ.
Vậy nên không kịp đóng cửa cẩn thận, chỉ có thể khép vào như vậy.
Nếu như cố ý đóng cánh cửa lại, sẽ phát ra âm thanh khiến cho Hạ Diệp Chi chú ý đến.
Nhưng cho dù cái người lẻn vào đây có tính toán như thế nào, cũng không thể ngờ rằng Tề Thành sẽ đến đây cùng Hạ Diệp Chi.
Nếu như chỉ có một mình Hạ Diệp Chi, cô nhất định sẽ không phát hiện ra cửa phòng nghỉ không được đóng lại, càng không thể biết được có người vào phòng.