Chuyện này, trước đây Lưu Chiến Hằng có nhắc đến với Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi cười lạnh: “Vì thế cho nên anh lúc nào cũng chống lại Mạc Đình Kiên? Nhưng bọn họ là do Mạc Đình Kiên hại chết sao? Mạc Đình Kiên cũng chỉ là một người bị hại.”
“Có người nào bị hại mà sống được vui vẻ như Mạc Đình Kiên không, có vợ có con gái, hạnh phúc viên mãn?” Ánh mắt Lưu Chiến Hằng ngoại trừ thù hận còn có ghen tị: “Sau khi bố mẹ và em trai qua đời, tôi sống người không ra người, ma không ra ma, em có biết tôi trưởng thành như thế nào không? Tôi sống đến ngày hôm nay đã trải qua những gì, em biết không!”
“Chúng ta đều là những người bị hại trong vụ án này, dựa vào đâu Mạc Đình Kiên lại có thể sống tốt hơn tôi? Dựa vào đâu anh ta có thể được cứu về có một cuộc sống hạnh phúc, còn tôi cố gắng hết sức cũng không thể tốt bằng anh ta…”
Ánh mắt của Lưu Chiến Hằng hiện lên vẻ căm hận không cam chịu.
“Mạc Đình Kiên dựa vào đâu!”
Lưu Chiến Hằng dường như tìm được chỗ phát tiết, trừng lớn mắt tiếp tục nói: “Năm đó ở con đường cũ ấy, ngoại trừ Mạc Đình Kiên, còn có tôi! Nhưng em chỉ nhìn thấy Mạc Đình Kiên! Chỉ đưa cây bút ấy cho anh ta! Sao em lại không nhìn thấy tôi chứ?”
“Lúc còn bé em rất xinh đẹp, xinh đẹp đến mức khiến người ta vừa nhìn đã thích. Lúc ở châu Âu gặp được cô, tôi chỉ cần nhìn qua liền có thể nhận ra cô.”
Lưu Chiến Hằng nhằm vào Mạc Đình Kiên mọi nơi, hóa ra còn là vì ghen ghét.
Hạ Diệp Chi còn tưởng anh ta có thù lớn với Mạc Đình Kiên.
Thật ra không phải.
Anh ta chỉ là ghen tị với Mạc Đình Kiêu tuy cũng gặp trắc trở nhưng lại sống tốt hơn anh ta, vì vậy ở đâu cũng nhằm vào Mạc Đình Kiên.
Nghĩ mọi cách để chia cách Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên, muốn Mạc Đình Kiên đau khổ.
Giống như Trần Tuấn Tú năm đó.
Đều là những suy nghĩ xấu xa trong lòng, lại thêm sự ghen tị, làm ra những chuyện mất đi lí trí.
Hạ Diệp Chi có chút cảm thông: “Lưu Chiến Hằng, anh có từng nghĩ đến, nếu như anh dồn hết mọi tinh lực của mình lên chuyện khác, anh có lẽ cũng sẽ sống rất tốt.”
Lưu Chiến Hằng dường như lập tức trả lời: “Không thể nào!”
Hạ Diệp Chi còn muốn nói tiếp, nhưng Lưu Chiến Hằng đã khôi phục lại vẻ lạnh nhạt của mình: “Được rồi, nói nhiều như vậy, em cũng nên thả tôi đi rồi.”
“Văn phòng tổng giám đốc có rất nhiều văn kiện bí mật, sao tôi biết được anh vào đây liệu có lấy trộm thứ gì hay không?” Hạ Diệp Chi căn bản không muốn thả Lưu Chiến Hằng đi: “Đến cục cảnh sát một chuyến đi.”
Lưu Chiến Hằng mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Hạ Diệp Chi: “Em có biết em đang làm gì không?”
“Đương nhiên là tôi biết.” Đối với Lưu Chiến Hằng, em hoàn toàn không cần phải mềm lòng nữa.
Cô không biết rốt cuộc Lưu Loan Loan bị ai bắt đi, nhưng lần này đúng lúc có lí do để đưa Lưu Chiến Hằng đến cục cảnh sát, sao cô có thể bỏ qua cơ hội này được?
Tuy rằng Lưu Chiến Hằng lẻn vào phòng làm việc không phải chuyện gì lớn, nhưng tùy tiện tìm một tội danh như trộm cắp đồ, ít nhiều cũng có thể để anh ta ở đó vài ngày.
Khiến anh ta chịu khổ một chút cũng tốt.
Lưu Chiến Hằng nhất định là vì chuyện Lưu Loan Loan bị bắt mất nên mới sốt sắng như vậy.
Anh ta cho rằng chuyện này là Mạc Đình Kiên làm, liền lặng lẽ vào phòng làm việc của Hạ Diệp Chi, muốn bắt Hạ Diệp Chi để uy hiếp Mạc Đình Kiên.
*
Lưu Chiến Hằng bị cảnh sát đưa đi.
Chỉ là, hành vi của anh ta không hề phạm tội, vì vậy cuối cùng chỉ bị tạm giam một tuần.
Hạ Diệp Chi cũng rất hài lòng với kết quả này.
Nếu như Lưu Chiến Hằng có thể ở trong đó vài ngày, cũng có nhiều thời gian hơn cho Mạc Đình Kiên xử lí mọi chuyện.
Nhưng sự thật là, Lưu Chiến Hằng vừa mới vào cục cảnh sát, đã có người bảo lãnh anh ta ra rồi.
Tin tức này là Tề Thành nói cho cô biết.
Hạ Diệp Chi hỏi: “Ai bảo lãnh cho anh ta?”
Tề Thành: “Một người phụ nữ.”