Cuối cùng Tề Thành vẫn ăn cơm cùng Hạ Diệp Chi.
Anh ăn rất nhanh, hơn nữa không hề phát ra tiếng động.
Khả năng này có liên quan đến thân phận sát thủ trước đây của anh.
Lúc anh làm sát thủ, có lẽ thường xuyên cô độc, cũng không có thời gian chậm rãi ăn cơm.
*
Sáng hôm sau, Tề Thành vẫn lái xe đến công ty.
Chiếc xe chạy vững vàng về phía trước, Hạ Diệp Chi ngồi phía sau xem tài liệu.
Không lâu sau, chiếc xe đang chạy vững vàng đột nhiên tăng tốc, hơi lắc lư.
Hạ Diệp Chi chỉ có thể cất tập tài liệu.
Cô ngẩng đầu nhìn Tề Thành đang lái xe phía trước.
Cô bỗng nghĩ đến điều gì đó nên hỏi Tề Thành: “Sao vậy?”
“Có người theo dõi chúng ta.” Tề Thành luôn nói ít hiểu nhiều.
“Lại có người theo dõi chúng ta sao?” Hạ Diệp Chi vẫn chưa quên hôm qua khi cô quay về cũng có người theo dõi cô.
Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn chiếc xe phía sau.
Cô dựa vào trực giác hỏi Tề Thành: “Người theo dõi chúng ta là người đã theo dõi lúc chúng ta quay về tối qua sao?”
“Có lẽ là vậy.” Tề Thành nói.
Họ theo dõi trắng trợn như vậy, một là đã lên kế hoạch tỉ mỉ.
Hai là ngu ngốc mới trắng trợn như vậy, cho rằng Hạ Diệp Chi không phát hiện ra họ.
Hạ Diệp Chi quay đầu nói: “Nếu buổi tối quay về bọn họ vẫn theo dõi, tôi sẽ sai người đi điều tra.”
Tề Thành nói: “Tôi đã cho người đi điều tra rồi.”
Mạc Đình Kiên đã cho anh quyền điều khiển vệ sĩ trong biệt thự, anh cũng không khách khí.
Dù sao anh cũng làm việc cho Mạc Đình Kiên, lúc nên dùng người anh vẫn sẽ dùng.
Hạ Diệp Chi sửng sốt một lát: “Làm phiền anh rồi.”
*
Rất nhanh người theo dõi Hạ Diệp Chi đã bị Tề Thành bắt được.
Tề Thành xử lý mấy người đó xong thì quay về nói với Hạ Diệp Chi: “Bọn họ là người đã có tiền sự, họ chỉ nói là biết cô là tổng giám đốc mới nhậm chức của Mạc thị nên muốn cướp hoặc tống tiền.”
“Vậy sao.” Nếu chỉ vì tiền thì việc này chỉ là chuyện nhỏ.
Chuyện này xem như kết thúc tại đây.
Mấy người theo dõi Hạ Diệp Chi đã bị bắt, mấy ngày sau trên đường cô đi làm rất bình yên.
Không ai theo dõi cũng không gặp người mình không muốn gặp.
Mấy ngày sau, Tần Thủy San gọi cho Hạ Diệp Chi.
“Bên tôi có một bữa tiệc tối có liên quan đến bộ phim của cậu, cậu có thời gian đến tham dự một lát không?”
Hạ Diệp Chi chỉ hỏi: “Tiệc tối sao? Nó rất quan trọng với cậu sao?”
Tần Thủy San là người biết chừng mực, nếu chỉ là một bữa tiệc tối, cô ấy sẽ không đặc biệt gọi điện cho Hạ Diệp Chi.
Chắc chắn có chuyện quan trọng hơn.
Tần Thủy San nửa đùa nửa thật nói: “Nếu cậu có thời gian thì tới đây một lát, tiếng nói có trọng lượng.”
Thật lòng mà nói, Tần Thủy San là một người bạn rất tốt để hợp tác, nhân phẩm cô ấy cũng tốt.
Hạ Diệp Chi khẽ cười nói: “Nếu cậu đã nói như vậy, tôi cũng không có lý do nào để từ chối.”
“Vậy tôi phải cảm ơn cậu trước rồi!” Tần Thủy San nghe vậy thì rất vui vẻ.
Hạ Diệp Chi biết chắc chắn Tần Thủy San nể mặt cô nên mới gọi điện cho cô.
Tần Thủy San có thể đi tới vị trí này trong giới giải trí, sao có thể không khôn khéo được.
Hạ Diệp Chi cũng không tính toán điều này, nói với cô ta trước: “Có điều tôi sẽ không ở đó lâu được.”
“Tôi biết, cậu đã đồng ý đến đây lộ mặt đã nể mặt tôi lắm rồi.”
Hạ Diệp Chi nghe Tần Thủy San nói vậy thì ngạc nhiên: “Tôi có mặt mũi lớn vậy sao?”
Tần Thủy San thở dài nói: “Đương nhiên, cậu không biết giá trị bản thân mình sao?”