Nhưng không phải Mạc Đình Kiên không cho Hạ Diệp Chi tham gia thì cô sẽ không nhúng tay vào.
Tính cách của Hạ Diệp Chi rất bướng bỉnh.
Nếu như trực tiếp ngăn cản thì nhất định là không cản được.
Hạ Diệp Chi nói anh cố chấp nhưng còn cô thì không sao?
Ở chung với nhau lâu như vậy đương nhiên sẽ hiểu rõ về nhau và cả hai sẽ lây tính cách của nhau.
Hạ Diệp Chi nếm thử một miếng soup rồi ngẩng đầu nhìn thì thấy Mạc Đình Kiên đang thất thần vì ngắm cô.
Rất hiếm khi thấy được dáng vẻ này của Mạc Đình Kiên.
Cô giơ tay lên trước mặt Mạc Đình Kiên: “Nhìn cái gì?”
Mạc Đình Kiên bừng tỉnh, vội thay đổi nét mặt.
Anh hỏi: “Soup ngon không?”
“Vị rất nhạt.” Hạ Diệp Chi chẳng cảm thấy mùi vị gì cả.
Cô khẽ cau mày, vẻ mặt mệt mỏi, thoạt trông thì chẳng có tinh thần.
Thế nhưng khi ăn soup thì lại vô cùng tươi tắn.
Mạc Đình Kiên đứng dậy, chuyển cái ghế sang bên cạnh Hạ Diệp Chi bên cạnh, rồi bưng chén soup trước mặt cô lên.
Hạ Diệp Chi kinh ngạc quay sang thì đã thấy Mạc Đình Kiên đang cầm cái thìa múc soup trong chén.
Ngón tay của Mạc Đình Kiên vốn dĩ rất đẹp, vừa thon lại vừa dài.
Anh lặng lẽ ngồi đó, buông mắt, những ngon tay thon, dài cầm lấy cái thìa sứ màu trắng, động tác chậm rãi khuấy soup để nó nguội một chút.
Thoạt trông chẳng khác nào một bức tranh.
Cảnh đẹp ý vui cực kỳ.
Hạ Diệp Chi vẫn còn rất nhiều nghi vấn trong lòng muốn hỏi Mạc Đình Kiên, và cô cũng rất muốn gặp Mạc Hạ.
Nhưng Mạc Đình Kiên đã nói mọi chuyện đều đã được giải quyết xong hết rồi.
Nhưng cụ thể giải quyết như thế nào thì cô tạm thời vẫn chưa hiểu rõ cho lắm.
Nhưng có một chuyện cô hiểu rất rõ đó là cô không muốn phả hỏng cảnh tượng đẹp trước mặt mình.
Một Mạc Đình Kiên dịu dàng như vậy rất khó gặp.
Mạc Đình Kiên khuấy cái thìa sứ trắng trong bát được một lúc rồi nếm thử xem đã nguội chưa rồi mới múc một muỗng đưa lên miệng cô.
Hạ Diệp Chi nhìn anh rồi cúi đầu ăn soup.
Mạc Đình Kiênđút cho cô ăn hết được nửa bát soup.
Hạ Diệp Chi thấy anh đặt cái chén không lên bàn liền nhấp môi rồi nói: “Em vẫn muốn ăn nữa.”
Mạc Đình Kiên không nhúc nhích: “Nên đi nghỉ ngơi rồi.”
Mặt anh không chút biểu cảm, đứng dậy kéo xe đẩy ra một chút rồi khom lưng bế Hạ Diệp Chi đi về phía giường bệnh.
Hạ Diệp Chi khẽ giãy nảy: “Em còn muốn ăn nữa.”
Mạc Đình Kiên cúi đầu liếc cô một cái: “Nghe lời nào.”
Hạ Diệp Chi lại giãy nảy.
Mạc Đình Kiên cau mày nhìn cô nhưng sau khi nhìn vào ánh mắt hoang mang của cô, anh liền né tránh ánh mắt ấy.
Hạ Diệp Chi không kềm được đưa tay nắm lấy vạt áo của anh, run rẩy hỏi: “Chân của em bị sao vậy?”
Mạc Đình Kiên mím môi, cằm bạnh ra.
Khoảnh khắc im lặng này khiến cô sợ hãi.
Anh không nói một lời, còn Hạ Diệp Chi cứ mãi nhìn anh.
Mãi đến khi đặt Hạ Diệp Chi xuống giường, anh mới nói khẽ: “Chỉ là nằm lâu cho nên tay chân hơi tê cứng mà thôi, qua mấy ngày nữa sẽ khỏe lại.”
Giọng nói của anh nghe khàn khàn và nét mặt thì vô cùng bình tĩnh.
Nên Hạ Diệp Chi liền tin lời anh.
Cô gật đầu: “Dạ.”
Mạc Đình Kiên xoa xoa đầu cô rồi nói: “Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai anh sẽ cho người đón Hạ Hạ đến đây.”
Hạ Diệp Chi đưa tay sờ lên mặt mình rồi hỏi Mạc Đình Kiên: “Em trông có tiều tụy lắm không, sẽ không dọa Hạ Hạ sợ chứ?”
Mạc Đình Kiên cau mày: “Lúc trước ngày nào con bé cũng đến.”
Hạ Diệp Chi hơi xấu hổ: “…”
Mạc Đình Kiên thấy vẻ mặt xấu hổ của cô, không kềm được liền mỉm cười: “Em ngủ đi.”
Nói xong anh lại ngồi xuống giường.
Hạ Diệp Chi vừa nhắm mắt lại đột nhiên mở mắt ra: “Vừa rồi anh không ăn cơm.”