Hạ Diệp Chi vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Hạ, hỏi thật: “Thật sự không giấu mẹ chuyện gì chứ?”
Mạc Hạ lắc đầu không một chút do dự. Dù sao nó cũng không thể phản bội ba được.
Hạ Diệp Chi bật cười: “Thật sự không có bí mật nhỏ nào giữa hai ba con sao?”
Mạc Hạ do dự một chút.
Hình như nói dối không được tốt cho lắm, nhưng nó đã đồng ý với ba rồi.
Nhìn dáng vẻ băn khoăn khó xử của nó, Hạ Diệp Chi đại khái biết được giữa nó và Mạc Đình Kiên có bí mật nhỏ rồi.
Cô cũng không đành để cho Mạc Hạ khó xử như vậy, cô xoa đầu nó: “Được rồi, không nói chuyện này nữa.”
Lúc Mạc Đình Kiên bước vào phòng bệnh, anh thấy Mạc Hạ đã nằm ngủ bên cạnh Hạ Diệp Chi.
Cô đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu anh giữ im lặng.
Mạc Đình Kiên bước đến, nhỏ giọng nói: “Con ngủ say rồi à?”
Hạ Diệp Chi gật đầu, cô nói nhỏ: “Anh bế con lên giường đi.”
Mạc Đình Kiên nhìn Hạ Diệp Chi, rồi ngẩng đầu lên nói: “Thời Dũng vẫn chưa đi, anh nhờ cậu ta đưa Hạ Hạ về nhà.”
Anh vừa nói vừa cúi người bế Mạc Hạ lên.
Hạ Diệp Chi đưa tay ra đẩy nhẹ anh: “Cho dù đưa về nhà thì cũng phải đợi con dậy rồi mới đưa về được.”
Hôm nay Mạc Hạ đến bệnh viện nó cảm thấy rất vui, nếu như nhân lúc nó ngủ say mà đưa nó về nhà thì lúc tỉnh dậy chắc chắn con bé sẽ cảm thấy rất trống rỗng, thất vọng.
Mạc Đình Kiên nghe thấy vậy, suy nghĩ một lát rồi bế Mạc Hạ lên sofa.
Sau đó tìm được cái chăn lông mỏng đắp lên cho nó. Sofa không to nhưng đủ rộng, Mạc Hạ nằm ở đó cũng chỉ chiếm phần nhỏ nên hoàn toàn có thể ngủ ngon lành.
Mạc Đình Kiên xử lý xong thì quay lại bên giường.
Hạ Diệp Chi ngẩng đầu nhìn anh: “Thực ra anh để con nằm trên giường cũng không sao.”
Mạc Đình Kiên cúi xuống rót nước cho cô: “Trẻ con ngủ hư lắm.”
Lúc này, Thời Dũng bước đến gõ cửa. Cánh cửa khép nửa chừng, Thời Dũng gõ hai lần rồi đẩy cửa bước vào: “Cậu chủ, việc đã xử lý xong rồi.”
Thời Dũng nói xong liền quay sang gật đầu chào Hạ Diệp Chi: “Chào cô chủ.”
Hạ Diệp Chi cũng mỉm cười đáp lại. Mạc Đình Kiên nhìn anh ta: “Xử lý xong rồi thì quay về đi.”
Thời Dũng nhận được câu trả lời liền quay người bước ra ngoài. Hai người trong phòng không nói gì với nhau trong mười phút.
Hạ Diệp Chi ngồi dựa vào đầu giường, Mạc Hạ ngủ trên sofa, Mạc Đình Kiên ngồi ở trước giường bóc lựu.
Tính khí của anh xưa nay không được tốt nhưng đối với những việc có liên quan tới Hạ Diệp Chi anh đều đặc biệt kiên trì, nhẫn nại.
Anh dùng mũi dao hoa quả cắt bỏ đi phần cuống của quả lựu, sau đó tách quả ra làm đôi không làm nát những hạt lựu ở bên trong.
Mạc Đình Kiên để nửa quả sang một bên, nửa còn lại anh tách hát lựu ra rồi để vào chiếc đĩa nhỏ đựng hoa quả. Hạt lựu đều tăm tắp, phần cùi sáng lóng lánh.
Anh đã gầy đi khá nhiều vì thế mà đường nét khuôn mặt anh trở nên góc cạnh hơn.
Hạ Diệp Chi nhẹ nhàng hỏi: “Có phải tuần vừa rồi anh vất vả lắm không?”
Mạc Đình Kiên không ngẩng đầu, chuyên tâm vào việc bóc lựu: “Em lại đang nghĩ linh tinh gì đấy?”
Hạ Diệp Chi nghe thấy vậy liền bật cười. Điều mà cô chờ đợi chính là câu nói này của Mạc Đình Kiên.
“Nếu như không muốn em nghĩ linh tinh thì anh hãy nói thật cho e biết tình trạng sức khỏe của em đi.”
Hạ Diệp Chi nhìn thẳng vào Mạc Đình Kiên, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.
Mạc Đình Kiên ngừng động tác bóc lựu lại lại, những hạt lựu mà anh đang tách dở bị lực tay bóp quá mạnh làm nát hết. Nước lựu dính trên tay anh, dinh dính.
Hạ Diệp Chi rút tờ giấy ướt ra đưa cho anh lau tay, giọng nhỏ nhẹ: “Em muốn biết rốt cuộc sức khỏe của em thế nào, cho dù bây giờ anh có thể giấu em, nhưng cũng không thể cứ giấu em mãi được, em có quyền biết rốt cuộc em ra sao rồi?”