Cô hiểu rõ cơ thể của mình hơn bất cứ ai.
Chân vẫn không động đậy được, chắc chắn không phải do ngủ quá lâu.
Ban đầu, cô chọn mù quáng tin tưởng Mạc Đình Kiên, là vì không muốn nghĩ sự tình theo hướng xấu nhất.
Nhưng bây giờ cô đã dần dần bình tĩnh lại.
Cô chọn chấp nhận hiện thực.
Mạc Đình Kiên vẫn duy trì tư thế đó, không hề động đậy, cũng không hề lên tiếng.
Hạ Diệp Chi biết, không phải anh đang nghĩ phải làm sao trả lời cô.
Anh đang kháng cự, từ chối trả lời.
Có đôi khi hiểu rõ một người, cũng không phải là một chuyện tốt.
Ngay khi Hạ Diệp Chi cho rằng Mạc Đình Kiên sẽ không nói thì anh lại lên tiếng: “Nếu ở trong bệnh viện khiến em suy nghĩ lung tung thì hãy xuất viện đi.”
“Mạc Đình Kiên!” Hạ Diệp Chi hơi tức giận.
Mạc Đình Kiên, người đàn ông này thỉnh thoảng cố chấp đến đáng sợ.
“Hôm nay sẽ làm thủ tục xuất viện, anh đi tìm bác sĩ.”
Mạc Đình Kiên đặt quả lựu chưa bóc vỏ xong trong tay sang một bên, đứng dậy đi ra ngoài.
Hạ Diệp Chi nhìn theo bóng lưng anh, muốn nói chuyện, nhưng tiếc rằng anh đi quá nhanh, căn bản không cho cô cơ hội nói chuyện.
*
Năng lực làm việc của Mạc Đình Kiên luôn rất mạnh.
Anh nói để Hạ Diệp Chi xuất viện thì thật đi hoàn thành thủ tục xuất viện.
Trở về, anh lập tức đánh thức Mạc Hạ: “Về nhà nào.”
Sau đó bắt đầu thu xếp đồ đạc.
Người giúp việc và vệ sĩ đều chờ ở bên ngoài, nhưng Mạc Đình Kiên vẫn tự mình thu dọn đồ dùng cá nhân.
Mạc Hạ đang ngủ say bị đánh thức, mơ màng dụi mắt, khẽ quay đầu rồi lại nhào tới ghế sô pha.
Nó ngã vào ghế sô pha ngủ một lúc thì xốc chăn mỏng lên, xoay người đứng xuống đất.
Mạc Hạ đứng trên mặt đất nhìn một vòng xung quanh, nhưng không trông thấy Mạc Đình Kiên.
Nó chạy đến trước giường bệnh, hai cánh tay nhỏ chống ở cạnh giường, ngửa đầu nói với Hạ Diệp Chi: “Mẹ, con mơ thấy ba nói muốn về nhà.”
Trước đó, khi nó đang ngủ mơ màng thì Mạc Đình Kiên nói với nó phải về nhà.
Nhưng khi nó tỉnh lại không trông thấy Mạc Đình Kiên đâu, nên nó tưởng mình đang nằm mơ.
Hạ Diệp Chi gật đầu với nó: “Ừ, chờ một lúc nữa sẽ về nhà.”
Mạc Hạ vẫn hơi ngơ ngác: “Dạ.”
*
Mạc Đình Kiên nhanh chóng xử lý gọn ghẽ mọi thứ, ngay cả xe lăn cũng không dùng mà trực tiếp ôm Hạ Diệp Chi ra khỏi phòng bệnh.
Anh bước từng bước lớn, Mạc Hạ cầm cái hộp trong tay nhắm mắt theo sau lưng anh.
Trong hộp đựng quả lựu mà Mạc Đình Kiên đã bóc vỏ trước đó.
Cửa bệnh viện có xe chờ.
Đến gần, Hạ Diệp Chi mới nhìn rõ người đứng trước xe lại là Thời Dạ.
Lúc trước, khi Thời Dạ tới đưa văn kiện, Mạc Đình Kiên đã bảo anh ta đi rồi.
Chắc là sau khi nói ra viện, Mạc Đình Kiên lại gọi Thời Dạ trở về.
Thời Dạ trầm mặc mở cửa xe chỗ ngồi phía sau ra.
Mạc Đình Kiên quay đầu nhìn Mạc Hạ ở phía sau: “Con lên đi.”
Mạc Hạ ngoan ngoãn đi lên phía trước, một tay vịn cửa xe, nhấc chân ngắn bé nhỏ cố sức trèo lên xe.
Thời Dạ đưa tay khẽ giữ, Mạc Hạ mới lên được xe, nó ngồi vào góc trong cùng.
Sau đó, Mạc Đình Kiên mới ôm Hạ Diệp Chi vào trong xe, anh vào sau cùng.
Thời Dạ đóng cửa xe, đi vòng lên phía trước, lái xe đi.
*
Bệnh viện không gần nhà, mà trước đó Mạc Hạ ngủ không ngon giấc, nên lắc lư trên xe một lúc đã ngủ thiếp đi.
Sau khi ngủ, cái đầu nhỏ của nó gật gà gật gù.
Hạ Diệp Chi đưa tay kéo Mạc Hạ, để nó dựa vào ngực cô mà ngủ.
Mạc Đình Kiên thấy thế, hơi nhíu mày, anh đưa tay định ôm lấy Mạc Hạ.
Hạ Diệp Chi lắc đầu, lên tiếng từ chối: “Bên em có thể…”
Mạc Đình Kiên nào có nghe cô, anh trực tiếp đưa tay ôm lấy Mạc Hạ.