Đây là sau khi tỉnh lại, vẫn muốn biết sự việc.
Khi vừa tỉnh lại, tinh thần của cô quá kém, căn bản không kịp hỏi anh những thứ này.
Mà Mạc Đình Kiên còn nói tất cả đều đã được giải quyết.
Dù trong lòng Hạ Diệp Chi có nghi hoặc, nhưng vì sốt ruột gặp Mạc Hạ, nên cũng không quan tâm những chuyện này.
Sau đó, về tới nhà.
Mạc Đình Kiên lại vô tình hay cố ý né tránh những vấn đề này, không cho Hạ Diệp Chi cơ hội hỏi đến.
Mạc Đình Kiên trầm mặc một lát, nói: “Lưu Chiến Hằng đã tự thú, Khanh Tần không cấp cứu được nên chết rồi.”
Khanh Tần lại không cấp cứu được mà chết rồi?
Hạ Diệp Chi kinh ngạc mở to hai mắt.
Cô ngồi ở hàng ghế sau, bị thương không nặng.
Khanh Tần ở phía trước lái xe, bị thương nặng cũng hợp lý.
Khiến Hạ Diệp Chi kinh ngạc chính là, Lưu Chiến Hằng lại có thể tự thú.
“Lưu Chiến Hằng tự thú?” Hạ Diệp Chi lắc đầu: “Không thể, Lưu Chiến Hằng không thể đi tự thú.”
Lưu Chiến Hằng tính toán sâu sa, không từ thủ đoạn làm nhiều chuyện như vậy, sao có thể đi tự thú chứ?
Cô không tin.
Hình như Mạc Đình Kiên đã sớm đoán được cô không tin, ánh mắt bình thản nói: “Nếu em không tin thì có thể hỏi Thẩm Lệ và Tri Dân.”
Hạ Diệp Chi hơi sửng sốt.
Mạc Đình Kiên nói thế, chứng tỏ Lưu Chiến Hằng thật tự thú.
Hạ Diệp Chi hỏi: “Tại sao anh ta lại tự thú?”
“Không cần phí sức lo lắng những việc vặt này, anh hi vọng sau này chúng ta có thể ở bên nhau.” Mạc Đình Kiên rút điện thoại trong tay cô ra để sang một bên, giữ tay cô trong lòng bàn tay.
*
Thừa dịp Mạc Đình Kiên đi tắm, Hạ Diệp Chi lại lên mạng tìm kiếm tin tức liên quan tới Lưu Chiến Hằng.
Nhưng cô cũng không tìm được tin tức liên quan nào.
Khi Mạc Đình Kiên đi ra, thấy Hạ Diệp Chi cầm điện thoại vẻ mặt trầm tư tựa ở đầu giường, lập tức hiểu ra..
Mạc Đình Kiên ngồi xuống bên cạnh: “Vụ án của Lưu Chiến Hằng không được công khai trên mạng, em tra không tra ra được đâu.”
Những lúc như vậy, Hạ Diệp Chi cảm thấy có thể mình vẫn đang nằm mơ chưa tỉnh lại.
Chẳng qua cô chỉ hôn mê một tuần lễ mà thôi, tỉnh lại lại phát hiện toàn bộ thế giới đã thay đổi long trời lở đất.
Mạc Đình Kiên trở về, Khanh Tần chết rồi.
Khiến người ta không thể tưởng tượng chính là, Lưu Chiến Hằng lại có thể tự thú.
Lưu Chiến Hằng và Mạc Đình Kiên đấu lâu như vậy, mà anh ta lại có thể tự thú.
Mạc Đình Kiên cúi đầu, dùng giọng điệu thương lượng nói: “Em tắm đi.”
Hạ Diệp Chi khẽ gật đầu, đặt điện thoại di động sang một bên.
Tinh thần Hạ Diệp Chi vẫn rất kém, tắm xong thì buồn ngủ, ngủ thiếp đi.
Mạc Đình Kiên ngồi bên giường, sau khi nhìn cô ngủ, mới đứng dậy đi ra đến cửa phòng Mạc Hạ.
Mạc Hạ cũng vừa tắm xong, đang ôm một quyển truyện nằm ở trên giường đọc.
Nghe thấy tiếng mở cửa, nó quay đầu nhìn lại, phát hiện là Mạc Đình Kiên, lập tức mỉm cười: “Ba.”
Mạc Đình Kiên đi tới, hờ hững lên tiếng: “Con nên đi ngủ rồi.”
Mạc Hạ liếc nhìn quyển truyện của mình, rõ ràng nó còn muốn đọc một lúc nữa.
Nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Mạc Đình Kiên, nó vẫn ngoan ngoãn đặt quyển truyện sang bên, kéo chăn mỏng đắp lên người mình.
Mạc Đình Kiên tắt đèn lớn trong phòng đi, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ.
Mạc Hạ rúc nửa bên mặt vào trong chăn, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ đã ngủ chưa?”
Mạc Đình Kiên lên tiếng nói: “Ngủ rồi.”
“Dạ.” Mạc Hạ lôi chăn: “Vậy con cũng ngủ đây.”
Mạc Hạ nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nửa gương mặt che trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt đang nhắm ở bên ngoài.
Mạc Đình Kiên cúi người, thay Mạc Hạ kéo chăn xuống.
Lúc này vẫn là mùa hè, trùm quá chặt cũng không tốt lắm.
Xác định đúng là Mạc Hạ đã ngủ thiếp đi, anh xoay người đi ra ngoài.