Trong xe.
Mạc Đình Kiên nắm tay Hạ Diệp Chi: “Còn một đoạn khá xa nữa, em cứ ngủ một lát đi.”
Hạ Diệp Chi tựa lưng vào ghế, vẻ mặt uể oải, dáng vẻ rất không có tinh thần.
Cô cũng không để ý đến Mạc Đình Kiên, chỉ dựa vào ghế như vậy.
Mạc Đình Kiên mím chặt môi, trầm mặc nhìn cô hai giây rồi đưa tay ôm cô vào lòng.
Hạ Diệp Chi lại lắc đầu, đẩy anh ra.
Cô ngồi một mình.
Mạc Đình Kiên duy trì tư thế bị Hạ Diệp Chi đẩy ra, nhìn Hạ Diệp Chi một cái thật sâu.
Nhưng Hạ Diệp Chi chỉ nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, cũng không nhìn anh.
Mặc dù Thời Dũng đang tập trung lái xe nhưng anh ta cũng cảm nhận được sự thay đổi của bầu không khí trong xe.
Anh liếc nhìn tràng cảnh phía sau qua kính chiếu hậu rồi thu hồi ánh mắt.
Dọc đường bọn họ cứ trầm mặc như vậy mà đi đến bệnh viện.
*
Chỗ tốt của bệnh viện tư nhân chính là ai bỏ ra nhiều tiền thì người đó được phục vụ tốt hơn.
Huống chi, bệnh viện tư nhân này còn là do Mạc thị đầu tư.
Mạc Đình Kiên đưa Hạ Diệp Chi tới kiểm tra, dĩ nhiên là mở lối đi xanh lá.
Hạ Diệp Chi được Mạc Đình Kiên đẩy vào, dọc đường ngoài nhân viên y tế ra thì cũng không thấy có ai khác.
Chiếc xe đẩy gấp này được để vào cốp sau xe lúc ra khỏi nhà.
Khi vào thang máy, Hạ Diệp Chi quay đầu lại hỏi Mạc Đình Kiên: “Tại sao trong bệnh viện này không có bệnh nhân?”
Mạc Đình Kiên giải thích: “Chúng ta đi lối đi của VIP nên không giống như người khác.”
Đi khám bệnh cũng có lối đi VIP.
Hạ Diệp Chi cười cười, không nói gì.
*
Khi đến phòng kiểm tra đã có bác sĩ và y tá chờ sẵn.
Một bác sĩ trong đó tiến lên đón: “Chào anh Mạc, chị Mạc.”
Mạc Đình Kiên hỏi: “Đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Bác sĩ gật đầu: “Trước đó, lúc trợ lý đặc biệt gọi điện thoại tới, chúng tôi đã chuẩn bị xong xuôi rồi.”
Lúc này nghe thấy bác sĩ nói đã chuẩn bị xong hết, Hạ Diệp Chi cũng không nghĩ gì.
Nhưng đến khi kiểm tra, cô mới hiểu được bác sĩ nói đã chuẩn bị xong là có ý gì.
Dọc đường, đừng nói là bệnh nhân, ngay cả nhân viên y tế dư thừa cũng đều không thấy.
Chắc hẳn Mạc Đình Kiên đã phân phó là không được có người thừa ở đây.
Đến khi kiểm tra xong hết thì cũng đã sắp đến trưa rồi.
Hạ Diệp Chi nhớ tới một năm qua, cô thường xuyên ra vào bệnh viện.
Vốn cũng không thấy mệt nhưng bỗng nhiên cô lại cảm thấy cả người uể oải.
“Vào phòng nghỉ ngơi một lúc trước đã, chưa thể có kết quả kiểm tra ngay được.” Mạc Đình Kiên ngồi xuống trước mặt Hạ Diệp Chi, nhẹ giọng nói chuyện với cô.
Mỗi khi cô ngồi trên xe lăn, Mạc Đình Kiên lại thích ngồi trước mặt cô để nói chuyện.
Như vậy thì Hạ Diệp Chi không cần ngẩng đầu nhìn anh, cúi đầu là có thể thấy anh.
Mạc Đình Kiên không phải người thích nói lời ngon tiếng ngọt, dịu dàng cẩn thận cũng không phải chuyện anh am hiểu.
Nhưng sau khi ở bên Hạ Diệp Chi, anh giống như tự mò mẫm tự hiểu, cứ tự nhiên mà học được.
Hạ Diệp Chi lên tiếng: “Vâng.”
*
Trong phòng nghỉ có cà phê và hoa quả.
Có người vào rót nước cho bọn họ, bị Mạc Đình Kiên nhìn đuổi ra ngoài.
Sau đó, Mạc Đình Kiên tự mình rót nước cho cô.
Hạ Diệp Chi không khỏi lại nằm ngủ mê một giấc mơ dài.
Lúc trong mơ, cảm thấy tất cả rất rõ ràng.
Nhưng sau khi tỉnh lại thì cũng chỉ còn hình ảnh Mạc Đình Kiên là rõ ràng.
Mạc Đình Kiên rót nước bưng tới, chợt nghe Hạ Diệp Chi nói: “Lúc nằm viện, em đã mơ một giấc mơ rất dài.”
Mạc Đình Kiên để cốc nước vào tay cô, sau đó mới lên tiếng: “Ừm.”
“Em mơ thấy chuyện xảy ra khi còn bé.” Hạ Diệp Chi cầm cốc nước trong tay, không ngừng nhìn anh.