Đối với lời nói của Ly, Hạ Diệp Chi chỉ cười một tiếng.
Ly thấy Hạ Diệp Chi bình tĩnh như vậy thì hơi nghiêm mặt lại nhìn Hạ Diệp Chi không nói lời nào.
Trên bàn cạnh Hạ Diệp Chi bày hoa quả và điểm tâm.
Cô đưa tay cầm một miếng bánh nhỏ, ngẩng đầu nhìn Ly: “Muốn ăn không?”
Ly hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang một bên.
Hạ Diệp Chi đẩy một đĩa bánh sang bên phía cô ta.
Ly không hề động tới, Hạ Diệp Chi vừa ăn vừa hứng thú nhìn cô ta.
Hai người cứ im lặng như vậy.
Đến khi Mạc Đình Kiên và Thời Dũng đi vào, Hạ Diệp Chi sắp ăn no rồi.
“Hạ…” Mạc Đình Kiên đi trước đẩy cửa vào, vừa nói một từ lại im lặng, sắc mặt chợt biến đổi.
Hạ Diệp Chi mỉm cười nhìn hắn: “Đã trở về rồi.”
“Ừ.” Mạc Đình Kiên trầm mặt, bước nhanh đến chỗ Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi nở nụ cười dịu dàng: “Ly nói là muốn gặp anh.”
“Vậy sao.” Mạc Đình Kiên nghe vậy thì quay đầu nhìn Ly, ánh sáng lạnh hiện lên trong đôi mắt đen như mực, khí thế khiếp người, không giận tự uy.
Ly cũng từng giúp Lưu Chiến Hằng làm nhiều chuyện, cũng quen biết rất nhiều nhân vật có mặt mũi.
Nhưng đây là lần đầu tiên một mình đến gặp Mạc Đình Kiên.
Nếu như nói không bối rối chút nào là không thể.
Cô ta theo Lưu Chiến Hằng vào sinh ra tử, biết thủ đoạn của Lưu Chiến Hằng.
Nhưng cuối cùng, Lưu Chiến Hằng vẫn thất bại thảm hại trước người đàn ông tên Mạc Đình Kiên này.
Khi Mạc Đình Kiên đến gần, Ly không tự chủ mà đứng dậy, vẻ mặt cảnh giác nhìn anh.
Mạc Đình Kiên mặt lạnh như sương, trong mắt đều là sự lạnh lẽo và sát ý.
Cô ta lui về phía sau theo bản năng, nhưng phía sau là ghế nên căn bản không thể lui được nữa.
Trong khi Mạc Đình Kiên bước tới, cô ta lên tiếng: “Tôi tới để bàn điều kiện với anh!”
Cô ta bị khí thế của anh đè ép, cũng chỉ có thể cố duy trì vẻ trấn định.
“Điều kiện?” Khóe môi Mạc Đình Kiên nhếch lên thành một đường cong lạnh thấu xương: “Lưu Chiến Hằng cũng từng muốn bàn điều kiện với tôi.”
Ly quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi, sau đó lại nhìn Mạc Đình Kiên, có ý riêng: “Nếu như không hoàn toàn chắc chắn thì anh nghĩ tôi sẽ đến đây tìm anh sao?”
Mạc Đình Kiên mặt không đổi sắc nhìn cô ta.
Sau đó, anh quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi: “Em ở đây chờ anh, anh sẽ bảo Thời Dũng đợi ở bên ngoài.”
Anh nói xong, cũng không cho Hạ Diệp Chi cơ hội cự tuyệt, trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua Thời Dũng, anh nói: “Đợi ở đây.”
Thời Dũng khẽ gật đầu.
Đến khi Mạc Đình Kiên và Ly đi ra, Hạ Diệp Chi hỏi Thời Dũng: “Trợ lý Thời, anh nói xem, lợi thế của Ly là gì?”
Thời Dũng nhìn về phía cửa phòng, nói: “Nếu cô ta dám chủ động tìm tới cửa, nhất định trong tay nắm một tấm át chủ bài để có thể phản kích từ đường cùng.”
Át chủ bài để phản kích từ đường cùng sao?
Hạ Diệp Chi nhớ trước đó lúc Mạc Đình Kiên và Ly nói chuyện, cô ta còn nhìn mình một cái.
Cô chính là con bài chưa lật mà cô ta định đem ra cho Mạc Đình Kiên sao?
Bỗng nhiên Hạ Diệp Chi hơi hiểu những chuyện trước đây Mạc Đình Kiên làm rồi.
Bởi vì Mạc Đình Kiên quá coi trọng cô, cho nên cô trở thành nhược điểm của anh.
Nếu như cô là Mạc Đình Kiên, cô ở vị trí của anh, sẽ xử lý việc này thế nào?
Hạ Diệp Chi nở nụ cười.
Thời Dũng cảm thấy Hạ Diệp Chi cười hơi cổ quái, cẩn thận lên tiếng hỏi: “Mợ chủ, cô…”