Tạ Ngọc Nam nói đến đây, lại hỏi Hạ Diệp Chi: “Em nói xem có đúng hay không?”
Hạ Diệp Chi nhìn Tạ Ngọc Nam bằng ánh mắt lạnh lùng: “Bây giờ anh cũng học được cách vòng vo tam quốc rồi à.”
“Em không phải cũng vậy sao?” Tạ Ngọc Nam nở nụ cười, chân mày cũng giãn ra, đây mới là dáng vẻ thiếu gia phong lưu lỗi lạc trước đây của anh mà cô quen biết.
Hạ Diệp Chi mím môi, trong đáy mắt xuất hiện ý mỉa mai.
Tạ Ngọc Nam nói “người đó”, Hạ Diệp Chi đương nhiên biết đó là ai.
“Cái người” mà anh ta nói ngoài Mạc Đình Kiên thì còn ai nữa.
Mạc Đình Kiên đã từng nói sẽ không bao giờ như Lưu Chiến Hằng, lợi dụng một người phụ nữ yếu đuối để đạt mục đích của mình.
Hơn nữa từ trong lời nói Tạ Ngọc Nam, có thể đoán được, Mạc Đình Kiên hoàn toàn không lợi dụng phụ nữ để đạt được mục đích của mình.
Lưu Loan Loan khi đó mặc dù trong tay Tạ Ngọc Nam, Tạ Ngọc Nam mặc dù hận Lưu Chiến Hằng, muốn báo thù cho cha, nhưng cũng không phát rồ đến nỗi tra tấn Lưu Loan Loan, lợi dụng Lưu Loan Loan để đối phó Lưu Chiến Hằng.
Thực chất Tạ Ngọc Nam là một người lương thiện và nguyên tắc.
Nhưng trong lòng Lưu Chiến Hằng, dù chỉ một tia lương thiện cũng chẳng có.
Ông ta cảm thấy tất cả mọi người đều như ông ta, luôn luôn tính kế cướp đoạt của người khác, lúc nào cũng phải dùng tâm tư đen tối để phỏng đoán người khác.
Thế nên, Mạc Đình Kiên thả Tạ Ngọc Nam ra, anh talàm gì đó với Lưu Loan Loan, Lưu Chiến Hằng liền không giữ được bình tĩnh nữa.
Từ một phương diện khác cũng có thể nhìn ra được, Lưu Chiến Hằng thật ra vẫn quan tâm Lưu Loan Loan.
Nhưng cho dù là vậy, trong lòng Hạ Diệp Chi, Lưu Chiến Hằng vẫn là một kẻ ti tiện đáng hận.
Cô mãi mãi không thể quên được việc mà Lưu Chiến Hằng đã làm với nhà họ Mộc.
Cho dù có một ngày, có người nói Lưu Chiến Hằng hối cải rồi, Hạ Diệp Chi cũng không thể tha thứ cho ông ta được.
Hạ Diệp Chi mỉm cười nhìn Tạ Ngọc Nam: “Anh đang trách Mạc Đình Kiên lợi dụng anh sao?”
Nếu Tạ Ngọc Nam đã nói cô quanh co lòng vòng, thì để cô nói thẳng vào vấn đề luôn.
Tạ Ngọc Nam cũng không cần phải nói đến chuyện Mạc Đình Kiên.
Tốt cũng được, xấu cũng được, trong lòng cô cũng không phải là không biết.
“Em cũng biết là Mạc Đình Kiên đang lợi dụng anh?” Tạ Ngọc Nam đưa tay vò tóc của mình một chút, cả người trông rất bực bội.
Hạ Diệp Chi vẫn mỉm cười: “Tạ Ngọc Nam, em vẫn luôn cảm thấy anh là người thông minh.”
Tạ Ngọc Nam cười hời hợt: “Em đang chê cười ta sao?”
“Không, em chưa từng muốn chê cười anh, việc mà cả em còn đoán được, anh sao lại không đoán được chứ? Anh biết tất cả mọi chuyện, nhưng vì đạt tới mục đích của mình, anh chỉ đang ngầm cho phép Mạc Đình Kiên lợi dụng mình mà thôi.”
Tạ Ngọc Nam không chỉ là một con dế bình thường.
Anh có bản lĩnh thật sự, cũng đầy đủ thông minh.
Hạ Diệp Chi có thể đoán được là Mạc Đình Kiên cho Tạ Ngọc Nam tung ra tin tức, đưa cho anh chứng cứ, Tạ Ngọc Nam sao có thể để mình không biết chuyện gì?
Sự thực là, Tạ Ngọc Nam biết tất cả mọi chuyện, nhưng anh vì đạt tới mục đích của mình, làm bộ không biết.
Mà hiện tại chuyện đã qua đi, anh ra bắt đầu nổi giận vì chuyện Mạc Đình Kiên lợi dụng mình lúc đó.
“Em có thể hiểu được tâm trạng của anh.” Hạ Diệp Chi nhìn Tạ Ngọc Nam, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh.
Cô thật sự có thể hiểu được tâm trạng của Tạ Ngọc Nam.
“Hạ Diệp Chi, em…” Trên mặt Tạ Ngọc Nam lộ ra chút xấu hổ vì bị vạch trần.
Anh ta tìm Hạ Diệp Chi có mục đích, vốn nghĩ sẽ vạch trần bộ mặt dối trá của Mạc Đình Kiên.
Thế nhưng Hạ Diệp Chi lại biết tất cả mọi chuyện, đã thế lại nghĩ rất thoáng.
“Em và Mạc Đình Kiên bên nhau nhiều năm như vậy, em biết thời gian của anh mặc dù cũng còn không nhiều, nhưng em hiểu rõ hai người nhiều hơn các anh nghĩ đấy.