Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên chiến tranh lạnh, cô cố ý gây chuyện để Mạc Đình Kiên đưa cô đi bệnh viện.
Trong phim thường hay có cảnh tình tiết nhân vật chính bị bệnh nặng rồi phải rời xa người thân.
Những lúc coi đến cảnh đó, cô cảm giác câu chuyện đâu cần phải như vậy.
Nếu thật là người thân, thì sẽ không để ý đến cô có bệnh nặng hay không, có liên lụy đến người khác hay không.
Nhưng mà đế khi bản thân mình bị như vậy, Hạ Diệp Chi mới cảm nhận được tình huống đó là như thế nào.
Cô cũng cảm thấy mình đã liên lụy Mạc Hạ và Mạc Đình Kiên.
Nếu như cô vào bệnh viện thì sẽ không cần phải mỗi ngày đều phải đối mặt với Mạc Đình Kiên và Mạc Hạ, như vậy thì ít ra ai cũng cảm thấy thoải mái và dễ thở hơn.
Nhưng mà Mạc Đình Kiên không đồng ý.
*
Mấy ngày nay, lúc Hạ Diệp Chi dạo ở trong sân vườn cũng phát hiện số lượng vệ sĩ bên ngoài có nhiều hơn bình thường.
Phân nửa là những gương mặt quen thuộc, phân nửa là những gương mặt xa lạ.
Mạc Đình Kiên cầm tấm chăn mỏng từ trong phòng bước ra, anh đi thẳng đến trước mặt Hạ Diệp Chi rồi đắp tấm chăn mỏng lên đùi cô.
Đắp xong, anh ngẩng đầu lên nhìn Hạ Diệp Chi thì phát hiện cô đang nhìn về hướng cửa.
Mạc Đình Kiên sờ sờ đầu của cô rồi lên tiếng hỏi: “Em muốn ra ngoài dạo không?”
“Em cảm thấy hình như vệ sĩ nhiều hơn hai ngày trước.” Vừa nói cô vừa xoay nhìn Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên cũng nhìn ra phía cửa:”Chắc là có ai đó xin nghỉ nên có thêm vài gương mặt lạ.”
“Thật vậy sao?” Thật chất kiểu giải thích này của Mạc Đình Kiên không hợp lý.
“Về phòng thôi, ban đêm bên ngoài nhiều sương mù.” Mạc Đình Kiên đứng dậy, đẩy Hạ Diệp Chi và trong nhà.
*
Mạc Đình Kiên đẩy Hạ Diệp Chi đến phòng sách, đặt cô ngồi lên sofa để cho cô đọc sách cho khuây khỏa.
Còn anh thì ngồi bên còn lại của bàn để làm việc.
Lát sau anh ngẩng đầu nhìn cô, phát hiện cô đã ngủ quên trên ghế sofa từ lúc nào không biết.
Mạc Đình Kiên đứng dậy đi qua bên chỗ cô, giúp cô thay đổi tư thế thoải mái dễ chịu hơn.
Sau đó nhặt cuốn sách rớt từ trên người cô lên và đặt lên bàn trà bên cạnh.
Mạc Đình Kiên ngồi xổm bên cạnh ghế sofa, anh đưa tay chỉnh lại tóc của Hạ Diệp Chi, rồi nhẹ nhàng nhướng người hôn nhẹ lên trán cô.
Lúc này, cửa phòng bị ai đó đẩy ra.
Mạc Hạ hai tay ôm chặt đĩa thủy tinh đựng trái cây đi vào.
Cô bé nhìn lượt qua rồi ánh mắt của cô bé dừng lại trên ghế sofa.
Cô bé ôm đĩa trái cây đi đến rồi hỏi Mạc Đình Kiên: “Mẹ ngủ rồi à? Nhưng con đem trái cây vào cho mẹ.”
Thời gian gần đây Hạ Diệp Chi ăn uống càng ngày càng kém, chủ yếu chỉ uống nước cháo và ăn trái cây mà thôi.
Mạc Hạ cũng biết điều đó, cho nên mỗi lần cô bé ăn trái cây thì đều nhớ đến Hạ Diệp Chi và mang đến cho cô ít.
Mạc Đình Kiên gật gật đầu.
Mạc Hạ có chút hụt hững đặt đĩa trái cây lên bàn trà, động tác của cô bé rất cẩn thẩn và nhẹ nhàng, giống như sợ gây ra tiếng động lớn.
Cô bé đi đến phía trước sofa, chống hai tay lên tay vịn của sofa rồi tròn xoe mắt nhìn Hạ Diệp Chi.
Cô bé nhìn được lúc rồi xoay đầu hỏi Mạc Đình Kiên: “Ba ơi, mẹ khi nào mới khỏe lại, tối nay mẹ ăn có xíu cháo thôi, ăn còn ít hơn con nữa.”
Mạc Đình Kiên liếc nhìn Mạc Hạ và nói: “Không phải mẹ con ăn ít, mà là con ăn nhiều quá.”
Mạc Hạ chau mày: “Trẻ con vốn dĩ ăn nhiều để phát triển cơ thể mà.”
Mạc Đình Kiên đưa tay đè lên chỗ chau mày của cô bé, nhìn có vẻ như cô bé rất dễ bị bắt nạt.
Mạc Hạ liền lắc lắc đầu: “Ba đừng phá!”
Cô bé biết câu nói vừa rồi của Mạc Đình Kiên chỉ là chọc mình mà thôi, nên cô bé hỉnh hỉnh mũi trả lời lại: “Ba cũng ăn ít nữa, ba và mẹ đều ốm hơn rồi.”
Giọng điệu Mạc Đình Kiên ôn hòa hơn: “Con yên tâm, mẹ con sẽ khỏe lại nhanh thôi.”