Phải một lúc lâu sau thì Mạc Đình Kiên mới từ phòng ăn bước ra.
Anh đã trở lại với sắc mặt lạnh lùng thờ ơ thường thấy của mình.
Hạ Diệp Chi ngồi trong phòng khách, cầm điều khiển từ xa đổi kênh tivi một cách vô vị.
Nghe thấy tiếng Mạc Đình Kiên bước ra, cô lại chẳng hề nhìn Mạc Đình Kiên lấy một cái, cũng không hề nói một câu nào.
Mạc Đình Kiên đi đến bên cạnh cô thấp giọng nói: “Anh phải ra ngoài một chuyến đây.”
Anh nói xong liền im lặng, dường như đang chờ đợi phản ứng của Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi như thể không hề nghe thấy gì cả, phớt lờ luôn anh.
Cô có thể cảm thấy được sự tức giận và kìm nén của Mạc Đình Kiên. Mặc dùvẫn nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, nhưng cô không hề xem được bất kỳ cái gì cả.
Tivi đang chiếu cái gì, cô cũng không nghe lọt tai nổi.
Một lúc sau, hai người vẫn trong trạng thái căng thẳng, không ai chịu lên tiếng trước.
Cuối cùng, Mạc Đình Kiên dường như đã chịu thỏa hiệp, liền nói nhỏ: “Anh sẽ về sớm, có việc gì cần cứ nói với người giúp việc nhé.”
Hạ Diệp Chi khựng lại môt chút, nhấn đổi kênh, vẫn không nói gì cả.
Mạc Đình Kiên đứng ở bên cạnh cô im lặng vài giây, rồi quay người đi mất.
Hạ Diệp Chi quay đầu lại, nhìn thấy Mạc Đình Kiên đi lên lầu.
Một lúc sau, Mạc Đình Kiên lại đi xuống.
Hạ Diệp Chi có thể cảm thấy Mạc Đình Kiên đang nhìn cô, nhưng cô vẫn không quay đầu lại.
Một lúc lâu sau, đợi đến khi cô quay đầu lại, đằng sau cô đã không có tiếng đi lại của Mạc Đình Kiên nữa rồi.
Tiếng động cơ xe vang lên bên ngoài.
Mạc Đình Kiên đi rồi sao.
Hạ Diệp Chi ngồi trên xe lăn đi đến vườn. Nhìn thấy Mạc Đình Kiên đã lái xe đi mất rồi, chỉ để lại hai người vệ sĩ đứng ở cửa biệt thự.
Hạ Diệp Chi ở lại sân một lúc rồi trở về phòng.
Cô dựa vào lưng ghế sắp đi vào giấc ngủ.
Nghe tiếng cười của Mạc Hạ bên ngoài.
Hạ Diệp Chi liền mở mắt.
Mạc Hạ về rồi sao?
Không biết có phải là Mạc Đình Kiên đoán ra được suy nghĩ của cô hay không. Mấy ngày gần đây, Mạc Đình Kiên đều gửi Mạc Hạ đến chỗ Cố Tri Dân chơi.
Cố Tri Dân cũng không bận cho lắm, nên đã đưa Mạc Hạ đi chơi khắp mọi nơi.
“Mẹ!”
Giọng nói của Mạc Hạ đang ở rất gần.
Hạ Diệp Chi nhìn hướng theo hướng phát ra âm thanh, liền trông thấy Mạc Hạ vào từ phía cửa, đang chạy về phía cô.
Cố Tri Dân đi theo sau con bé.
Bên cạnh Cố Tri Dân là Thẩm Lệ.
“Diệp Chi!” Kể từ khi Hạ Diệp Chi xuất viện, Thẩm Lệ chưa gặp lại cô lần nào cả.
Mạc Hạ chạy đến bên Hạ Diệp Chi, vẻ mặt quan tâm, còn hỏi như người lớn vậy: “Mẹ ơi, mẹ đã ăn gì chưa? Sao mẹ lại ở đây một mình thế?”
Con bé hiểu chuyện đến mức khiến người khác đau lòng.
Mạc Hạ mồ hôi nhễ nhại trên trán, Hạ Diệp Chi đưa tay ra lau cho con bé rồi nói: “Mẹ đã ăn rồi, con bảo dì giúp việc giúp con rửa mặt nhé.”
“Vâng ạ.” Mạc Hạ giơ tay lên vuốt tóc mái trên trán, quay đầu lại nhìn Thẩm Lệ một cái rồi nói với Hạ Diệp Chi: “Con đi rửa mặt trước đây, dì Thẩm và chú Cố ở đây với mẹ nhé.”
Con bé nói xong liền chạy một mạch vào phòng vệ sinh.
Hạ Diệp Chi thu ánh mắt lại, nhìn về phía Thẩm Lệ: “Sao cậu lại đến đây? Không bận à?”
Thẩm Lệ bước lại gần mới nhìn thấy khuôn mặt của Hạ Diệp Chi.
Cô nhìn Hạ Diệp Chi một cách cẩn thận, không dám tin: “Tại sao cậu gầy đi nhiều thế? Có chuyện gì vậy?”
Cô bước tới trước mặt Hạ Diệp Chi, ngồi xổm xuống trước xe lăn, rồi ngước mắt lên nhìn Hạ Diệp Chi.
Lúc Hạ Diệp Chi vừa xuất viện đã gầy rồi, nhưng còn khá hơn bây giờ, lúc đó ít nhất còn một ít thịt trên mặt.
Nhưng bây giờ gầy đến mức như da bọc thịt.
“Cậu ở nhà mà không ăn cơm à?” Thẩm Lệ cầm lấy tay của Hạ Diệp Chi, cả khuôn mặt đều toát lên vẻ đau lòng.
Hạ Diệp Chi mỉm cười rồi lắc đầu: “Tớ ổn, đừng lo lắng quá.”