Cuối cùng, Hạ Diệp Chi vẫn đi vào bếp.
Mạc Đình Kiên chọn cách thỏa hiệp vì một lý do rất đơn giản.
Mặc dù anh không muốn thừa nhận điều đó, nhưng trong lòng của Hạ Diệp Chi, có lẽ Mạc Hạ còn quan trọng hơn cả anh.
Chừng nào còn có Mạc Hạ ở đây, Hạ Diệp Chi sẽ không để mất hy vọng.
Anh luôn có thể cảm nhận được rằng tâm trạng của Hạ Diệp Chi dạo gần đây đang trở nên tồi tệ.
Trải qua rất nhiều chuyện, hình như cô đã mệt rồi.
Cả con người cô trở nên tiêu cực, cô cũng không thể vực dậy tinh thần của mình nữa, cô muốn từ bỏ rồi.
Trong lòng Mạc Đình Kiên rất hoảng loạn, nhưng chỉ có thể liều lĩnh chăm sóc cô bằng cách của bản thân.
Trong thâm tâm anh biết, rằng Hạ Diệp Chi không thích anh quản lý cô như thế này, nhưng chỉ bằng cách này anh mới cảm thấy an tâm.
Mới cảm thấy được rằng Hạ Diệp Chi vẫn ở bên anh.
Như thế thì anh mới cảm thấy an toàn.
Vả lại, còn có Mạc Hạ.
Cho dù Hạ Diệp Chi tiêu cực đến mức nào, tình yêu của cô dành cho Mạc Hạ vẫn không thay đổi.
Chừng nào Mạc Hạ còn ở đó, thì vẫn giúp cho Hạ Diệp Chi trở nên phấn chấn hơn.
Trước đây, anh chỉ coi Mạc Hạ như một đứa trẻ mà thôi.
Nhưng con bé là một người thực sự mạnh mẽ.
Trước kia anh chưa bao giờ nghĩ rằng Mạc Hạ trong lòng của Hạ Diệp Chi có thể quan trọng hơn cả anh.
Nhưng hóa ra sự thật đang chứng minh rằng người mà Hạ Diệp Chi không thể yên tâm nổi, đó chính là Mạc Hạ.
Ngay cả anh cũng cảm thấy Mạc Hạ rất ngoan, khiến cho người khác yêu thương nó, càng chẳng cần nói đến Hạ Diệp Chi nữa rồi.
…
Trong phòng bếp.
Mạc Hạ bước lên một chiếc ghế nhỏ, tìm kiếm các nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh.
“Mẹ ơi, mẹ có muốn thêm hành tây không?”
Mạc Hạ vừa nhìn vào trong tủ lạnh tìm đồ, vừa quay đầu lại nhìn Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi đứng sau lưng con bé, vừa nói vừa cười: “Cần một củ nhỏ này, còn cả ớt xanh nữa.”
Mấy người giúp việc đứng bên cạnh đều muốn tiến đến giúp đỡ, nhưng Hạ Diệp Chi không nói gì, bọn họ cũng không thể tiến vào.
Lúc này, Mạc Đình Kiên bước tới.
Những người hầu cùng nhau cúi xuống nói: “Thiếu gia.”
Mạc Đình Kiên không nói gì, chỉ vẫy tay ra hiệu cho mọi người ra ngoài.
Mấy người hầu quay ra nhìn nhau, ngập ngừng, nhưng không dám ở lại lâu hơn.
Nên cùng bước ra khỏi phòng bếp.
Hạ Diệp Chi vừa rồi nghe thấy giọng nói của người gúp việc ở đằng sau cô, biết là Mạc Đình Kiên đã đi vào.
Cô cũng không quay lại nhìn anh, chỉ dặn dò Mạc Hạ: “Cẩn thận một chút, từ từ tìm nhé, mẹ còn cần một chút mật ong nữa.”
Mạc Hạ có chút gấp gáp, một bên chân đứng không chắc, nhìn giống như sắp ngã đến nơi.
May mắn thay, Mạc Đình Kiên ở ngay bên cạnh, nhanh chóng giơ tay ra đỡ để Mạc Hạ đứng vững lại.
Mạc Hạ giật mình khi được Mạc Đình Kiên đỡ lấy. Cô béơi ngây người ra một chút, liền quay đầu lạị, nhếch mép cười với Hạ Diệp Chi: “Mẹ ơi, mẹ nhìn này, con không sao.”
Hạ Diệp Chi giả vờ tức giận: “Đã bảocon phải cẩn thận mà.”
“Vâng.” Mạc Hạ ngoan ngoãn gật đầu.
Mạc Đình Kiên bước tới hỏi Hạ Diệp Chi: “Em muốn tìm gì? Anh giúp em.”
“Không cần, để Mạc Hạ tìm là được rồi.” Hạ Diệp Chi lại hơi khựng lại, nói thêm: “Anh đỡ con bé một chút.”
Mạc Đình Kiên cũng không nói gì thêm, mà lại nghe theo chỉ dẫn của Hạ Diệp Chi, ngoan ngoãn đứng bên cạnh bảo vệ Mạc Hạ.
Tránh cho con bé trượt ngã một lần nữa.
Nhà bếp rộng rãi và sáng sủa, lúc này chỉ có ba người họ thôi, nhưng lại ấm cúng vô cùng.
Hạ Diệp Chi ngồi trên xe lăn phía sau họ, nhìn Mạc Đình Kiên giúp Mạc Hạ tìm đồ trong tủ lạnh.
Giá như thời gian có thể dừng lại ở giờ khắc này mãi mãi.
Hạ Diệp Chi cứ nghĩ rồi lại nghĩ, vô thức chìm vào suy tư.
“Mẹ!”
“Mẹ, con tìm thấy đủ đồ mà mẹ cần rồi này.”
Mạc Hạ đã gọi Hạ Diệp Chi vài tiếng rồi trước khi Hạ Diệp Chi kịp phản ứng.
“Tìm thấy hết rồi à?” Hạ Diệp Chi thoát khỏi những suy nghĩ của mình, một nụ cười hiện trên khuôn mặt của cô: “Hạ Hạ giỏi quá, mới đó mà đã tìm được đủ đồ rồi.”
Mạc Hạ cười vui vẻ.
Cô bé thích thú định nhảy xuống khỏi ghế.
Mạc Đình Kiên nhanh tay ôm lấy con bé.