Nhưng dường như Mạc Gia Thành không hiểu ý của Hạ Diệp Chi, anh cười nói: “Vậy em lên trước.”
Nói xong anh quay đầu cười híp mắt, xoa đầu Mạc Hạ: “Cháu ở đây chơi với mẹ, chú xuống ngay đây.”
Nói xong, một tay Mạc Gia Thành xách chiếc ba lô leo núi cao hơn nửa người, sải bước đi lên lầu.
Lúc lên lầu, anh bước một bước tới hai ba bậc thang.
Mạc Hạ thấy Mạc Gia Thành đi lên lầu thì tới cạnh Hạ Diệp Chi, nói nhỏ với cô: “Mẹ ơi, chú họ rất hay cười.”
Hạ Diệp Chi mỉm cười: “Đúng vậy, chú họ là một chàng trai rất hay cười.”
Mọi người thường nói người hay cười thường may mắn.
Nhưng Mạc Gia Thành thì không được may mắn cho lắm.
Anh sinh ra trong một gia đình khá phức tạp.
Cũng may, anh là một chàng trai có tấm lòng lương thiện, nếu không thì rất có thể anh sẽ phải đi theo con đường của Trần Tuấn Tú.
Hạ Diệp Chi thở dài, quay đầu nói nghiêm túc với Mạc Hạ: “Mạc Hạ, mặc dù chú họ không thường xuyên ở nhà, nhưng chú ấy cũng giống như ba mẹ, là người nhà của con.”
Trước đây Hạ Diệp Chi đã giải thích với Mạc Hạ, người nhà là gì.
Người nhà là người rất rất thân với mình.
Là người sẽ cùng mình ăn cơm, sống chung một mái nhà.
Mạc Hạ gật đầu: “Con biết rồi ạ.”
*
Mạc Gia Thành lên lầu mới nhớ ra không có người giúp việc nào đi theo mình, cũng không biết mình ở phòng nào.
Anh không quen thuộc căn nhà này của Mạc Đình Kiên, lần trước anh về không ở quá hai ngày, làm sao biết được phòng anh nằm ở đâu chứ.
Mạc Gia Thành nghiêng đầu nhìn rồi nhấc chân đi về phía trước.
Đi được nửa đường thì gặp Mạc Đình Kiên đang ra khỏi phòng.
Mạc Đình Kiên đã thay bộ đồ mới.
Quần đen áo đen, rất chỉnh tề.
Trông anh càng thêm thâm trầm và lạnh lẽo.
Mạc Gia Thành điều chỉnh sắc mặt, gọi: “Anh họ.”
Mạc Đình Kiên không nhanh không chậm lên tiếng: “Phòng cậu ở tầng ba.”
“Tầng ba sao?Sao lại để em lên tận tầng ba vậy? Hình như lần trước em về là ở tầng hai mà.” Mạc Gia Thành cẩn thận ngẫm nghĩ, xác định lần trước mình về là ở tầng hai.
Mạc Đình Kiên chỉ lạnh nhạt nói ra hai chữ: “Vướng víu.”
Đương nhiên Mạc Gia Thành biết ý của anh ấy, ý của anh ấy là Mạc Gia Thành ở tầng hai sẽ vướng víu.
“Tầng hai có nhiều phòng như vậy, em có thể vướng víu anh chị sao…” Mạc Gia Thành cảm thấy anh họ mình đúng là ngày càng nóng nảy rồi.
Mạc Đình Kiên không nói gì, chỉ nhìn anh với vẻ mặt không cảm xúc.
Mạc Gia Thành khoát tay: “Được rồi, em sẽ lên tầng ba được chưa.”
Anh xách hành lý của mình, xoay người định lên tầng ba.
Nhưng anh vừa xoay người thì Mạc Đình Kiên lại lên tiếng: “Đợi đã.”
“Anh còn chuyện gì nữa?” Mạc Gia Thành tức giận quay đầu lại.
“Tôi dẫn cậu lên đó.” Mạc Đình Kiên nói xong thì nhấc chân đi tới trước mặt Mạc Gia Thành.
Mạc Gia Thành đứng ngơ ngác ở đó một lúc.
Không phải nói muốn dẫn anh lên đó sao?
Nếu dẫn anh lên đó, vậy thì phải để anh đi trước chứ?
Mạc Gia Thành ngẩng đầu nhìn Mạc Đình Kiên đã đi xa, vẫn ngoan ngoãn đi theo.
Mặc dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng đối với Mạc Gia Thành, Mạc Đình Kiên vẫn là người lợi hại nhất trong lòng anh.
Anh ấy giống như một vị thần, luôn đứng ở độ cao mà anh không thể nào với tới.
Hai người lặng lẽ đi lên tầng ba.
Lên tầng ba, Mạc Đình Kiên quay đầu hỏi Mạc Gia Thành: “Cậu muốn ở phòng nào?”
“Em ở…” Mạc Gia Thành suy nghĩ một lát: “Đâu cũng được.”
Thôi kệ, Mạc Đình Kiên sắp xếp phòng nào thì anh ở phòng đó.
Mạc Đình Kiên liếc nhìn anh rồi không chần chừ dẫn anh đến trước một căn phòng: “Nếu cậu thiếu đồ gì thì cứ tìm người giúp việc, cơ thể Hạ Diệp Chi không khỏe, đừng làm phiền cô ấy.”