Mạc Gia Thành nghe Mạc Đình Kiên nhắc đến Hạ Diệp Chi thì mở miệng hỏi: “Chị Diệp Chi bị sao vậy?”
Mạc Đình Kiên lạnh lùng liếc nhìn anh.
Mạc Gia Thành mím môi đổi xưng hô: “Chị dâu…”
Chỉ là một xưng hô thôi mà, đâu cần tính toán như vậy.
Dù sao anh ấy vẫn luôn thế, Mạc Gia Thành cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Vẻ mặt Mạc Đình Kiên dịu lại: “Chuyện này không cần cậu lo, tự tôi sẽ xử lý, cậu chỉ cần lo cho bản thân là được.”
“Em đoán anh sẽ nói thế.” Mạc Gia Thành thở dài: “Rõ ràng bầu không khí giữa anh và chị dâu rất kỳ lạ, chắc chắn chuyện này không đơn giản như vậy, anh đừng nên chuyện gì cũng gánh một mình, nếu có việc gì, anh nên bàn bạc với chị dâu một chút.”
“Hơn nữa em cũng trưởng thành rồi, nếu anh có chuyện gì, anh cũng có thể tâm sự với em, cho dù em không giúp được anh nhưng chí ít em có thể san sẻ về mặt tinh thần cho anh, đúng không?”
“Anh nói xem có đúng không?”
Mạc Gia Thành nói xong thì bình tĩnh nhìn Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên im lặng trong giây lát: “Cậu mau thu dọn đồ đạc rồi xuống đi, Hạ Hạ đã đói rồi.”
Mạc Gia Thành nhìn bóng lưng anh ấy, thở dài bất lực.
Mạc Đình Kiên là người như vậy, bất kể lúc nào, anh ấy luôn gánh vác tất cả một mình, không hề nói với ai.
Độc đoán đến mức khiến người khác tức điên.
*
Một tiếng sau, nhóm người bọn họ mới tới Kim Hải.
Mạc Đình Kiên đã thông báo cho Cố Tri Dân rồi.
Cố Tri Dân sắp xếp xong mọi thứ.
Bọn họ dùng thang máy chuyên dụng từ dưới bãi đậu xe tầng hầm đi lên.
Phòng bao chuyên dùng của Mạc Đình Kiên luôn được giữ riêng, vì vậy bọn họ vừa đi lên đã nhanh chóng bước vào phòng bao.
Trên đường, bọn họ không hề gặp một nhân viên nào.
Từ khi Hạ Diệp Chi xuất viện, cô chưa từng ra khỏi nhà.
Kết quả khi tới Kim Hải, cũng không hề gặp một người ngoài nào.
Thật là chỉ muốn đổi nơi khác để ăn.
Cố Tri Dân thấy Mạc Gia Thành thì vươn tay vỗ vai anh: “Tiểu Thành rất rắn chắc thật nha.”
Mạc Gia Thành mỉm cười, một tay bẻ ngoặt tay Cố Tri Dân ra phía sau, khống chế anh ta.
Sức Mạc Gia Thành rất lớn, Cố Tri Dân hét toáng lên: “Thằng nhóc thối, cậu mau thả tôi ra, đúng là không biết nặng nhẹ.”
Mạc Gia Thành mỉm cười thả anh ta ra: “Thân thủ của tôi không tệ đúng không?”
Cố Tri Dân khoát tay, ra vẻ tức giận: “Nếu lần sau cậu còn như vậy, tôi sẽ không cho cậu bước vào Kim Hải nữa!”
Mạc Gia Thành cười lấy lòng: “Không đâu không đâu, lần sau sẽ không dám vậy nữa.”
“Bốp!” Cố Tri Dân lại dùng sức vỗ vai Mạc Gia Thành.
Sau đó mới quay đầu nói với Mạc Đình Kiên: “Tôi đã sắp xếp xong rồi, có việc gì thì gọi cho tôi.”
“Anh không ăn cùng chúng tôi sao?” Mạc Gia Thành hỏi.
“Gia đình mấy người ăn, tôi tới xem náo nhiệt làm gì, bên tôi vẫn còn một bữa tiệc, đợi bên đó kết thúc tôi sẽ qua đây uống một ly với cậu.”
Cố Tri Dân nói xong thì nhìn Mạc Đình Kiên: “Đình Kiên, tôi đi trước đây.”
Mạc Đình Kiên gật đầu không cảm xúc.
“Diệp Chi, Hạ Hạ, chú đi đây.”
Mạc Hạ ngọt ngào nói: “Tạm biệt chú Cố.”
Cố Tri Dân làm động tác hôn gió.
Mạc Hạ nghiêng đầu, rồi lặng lẽ xoay mặt qua một bên, làm bộ như không thấy nụ hôn gió của Cố Tri Dân.
Hạ Diệp Chi cười xoa đầu Mạc Hạ.
Cố Tri Dân đi rồi, bầu không khí vốn sôi động trong phòng bao cũng hạ nhiệt ngay.
Mạc Đình Kiên ngước mặt nhìn Mạc Gia Thành: “Cậu gọi món đi.”
Mạc Gia Thành nhận thực đơn, quay đầu hỏi Hạ Diệp Chi: “Chị Diệp Chi, chị muốn ăn món gì?”