Toàn bộ người trong phòng bao đều ngẩng đầu lên nhìn người đứng trước cửa.
Tiêu Thanh Hà đứng ở cửa, thấy người bên trong đều đang nhìn chằm chằm bà ta thì hơi mất tự nhiên cúi đầu.
Sau đó bà ta lại cẩn thận ngẩng đầu lên, lén lút nhìn Hạ Diệp Chi, nhỏ giọng gọi cô: “Diệp Chi…”
Không ai ngờ rằng Tiêu Thanh Hà lại đột ngột xuất hiện ở đây.
Cố Tri Dân vốn đang giả vờ say cũng ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi.
Những người ngồi trong đây đều biết rõ mối quan hệ giữa Hạ Diệp Chi với người nhà họ Hạ.
Tiêu Thanh Hà xuất hiện ở đây, hoàn toàn là một vị khách không mời mà đến.
Mạc Đình Kiên trầm mặt, quay đầu nhìn Cố Tri Dân.
Hạ Diệp Chi nói tới đây dùng cơm, Mạc Đình Kiên chỉ liên lạc với Cố Tri Dân, bảo Cố Tri Dân sắp xếp mọi thứ.
Nhưng giờ để Tiêu Thanh Hà tìm tới tận đây, đương nhiên Cố Tri Dân cũng có trách nhiệm.
Cố Tri Dân cười ngượng ngùng, rồi đứng dậy với vẻ mặt nghiêm túc.
Anh đi tới trước mặt Tiêu Thanh Hà: “Vị phu nhân này, có phải bà tìm nhầm phòng đúng không? Bà đến từ đâu thì nên trở về nơi đó đi.”
Cố Tri Dân đưa lưng về phía mấy người Hạ Diệp Chi, vẻ mặt lạnh lùng thâm trầm.
Tiêu Thanh Hà đứng đó không nhúc nhích.
Cố Tri Dân kiêng kỵ hôm nay có Mạc Hạ ở đây, nếu Tiêu Thanh Hà muốn làm ầm lên, đến lúc đó chắc sẽ khó coi lắm.
Anh ngoài cười nhưng trong không cười, kéo cánh tay Tiêu Thanh Hà: “Bà lạc đường đúng không?”
Nói xong, anh kéo cánh tay Tiêu Thanh Hà đi ra ngoài.
“Diệp Chi, tôi có lời muốn nói với cô… ô…” Tiêu Thanh Hà bị kéo ra ngoài vẫn chưa hết hy vọng, vẫn hô to vào bên trong, nhưng bị Cố Tri Dân kịp thời bịt miệng lại.
Ra tới cửa, Cố Tri Dân đảo mắt, gọi một nhân viên tới canh cửa rồi đóng cửa phòng bao lại.
Sắc mặt Cố Tri Dân lạnh lùng, kéo Tiêu Thanh Hà vào trong một phòng bao không người.
Anh đẩy Tiêu Thanh Hà vào trong, rồi gọi điện thoại cho quản lý nhà hàng: “Ông mau cho hai người tới đây.”
Quản lý nghe giọng điệu gấp gáp của Cố Tri Dân thì không dám hỏi nhiều, vội vàng dẫn người chạy đến đó.
“Trông chừng người bên này cho tôi, đừng để bà ta chạy mất.” Cố Tri Dân chỉ vào phòng bao.
Quản lý liên tục gật đầu: “Vâng vâng vâng, tôi chắc chắn sẽ trông chừng thật tốt.”
Cố Tri Dân lại căn dặn ông ta: “Đợi kết thúc việc bên kia tôi sẽ tới đây.”
“Tôi biết rồi.” Quản lý không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng biết đây không phải chuyện nhỏ, nếu không thì Cố Tri Dân cũng không vội vàng kêu ông dẫn người tới đây.
Trước khi đi, Cố Tri Dân còn liếc nhìn phòng bao.
Thật ra trong khoảng thời gian này, người nhà họ Hạ luôn nghĩ cách tìm Hạ Diệp Chi.
Trước khi Hạ Diệp Chi gặp tai nạn, cô đã quyết định thu mua Hạ thị.
Kết quả việc thu mua Hạ thị còn chưa xong, Hạ Diệp Chi đã bị Khanh Tần bắt cóc rồi xảy ra tai nạn.
Sau đó, Mạc Đình Kiên trở về.
Thời Dũng cũng tìm Mạc Đình Kiên hỏi việc thu mua Hạ thì phải xử lý thế nào.
Lúc đó Hạ Diệp Chi hôn mê bất tỉnh, Mạc Đình Kiên không còn tâm tư để quan tâm chuyện này, bảo Thời Dũng cứ tự quyết định đi.
Đương nhiên, Thời Dũng sẽ làm theo kế hoạch ban đầu của Hạ Diệp Chi, kế hoạch mua lại Hạ thị vẫn tiến hành như thường.
Người nhà họ Hạ không ngồi yên được nữa, luôn muốn tìm Hạ Diệp Chi để cứu vãn cục diện.
Cố Tri Dân cũng căn dặn nhân viên bên dưới rồi, bảo bọn họ trông chừng thật kỹ, đừng để người nhà họ Hạ bước vào Kim Hải.
Giờ thì hay rồi, không chỉ cho người nhà họ Hạ bước vào, lại còn để Tiêu Thanh Hà – người có mâu thuẫn lớn nhất với Hạ Diệp Chi tiến vào.
Trên đường trở về phòng bao, Cố Tri Dân vừa đi vừa thở dài.
Xảy ra chuyện như vậy, Mạc Đình Kiên sẽ cắt chức anh mất.
Hết cách rồi, anh chỉ có thể tự cầu phúc cho bản thân.