Phía sau Thẩm Lệ là quản lí và trợ lí, và một số nhân viên khác của công ti.
Bọn họ lần lượt chào Cố Tri Dân.
“Chào tổng giám đốc Cố.”
“Tổng giám đốc Cố.”
Hai tay Cố Tri Dân để sau lưng, ra vẻ gật đầu: “Ừm.”
Ánh mắt của anh khẽ lướt qua một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Thẩm Lệ.
Chắc là Thẩm Lệ vừa quay ngoại cảnh trở về, trên mặt vẫn còn lớp trang điểm đẹp đẽ, gương mặt lại có chút mệt mỏi.
Cô uể oải dựa lên tường, ôm lấy cánh tay, đối diện với Cố Tri Dân, liền dời ánh mắt sang phía khác.
Cố Tri Dân có chút không vui mím môi, Thẩm Lệ chẳng thèm nhìn anh một cái, anh cũng không mặt dày mà dính lấy người ta.
Vì vậy, anh không định nói chuyện với Thẩm Lệ, mà hỏi quản lí của Thẩm Lệ: “Mới quay ngoại cảnh về à?”
Chưa từng có tin đồn gì về Cố Tri Dân và Thẩm Lệ.
Trong công ti, hai người cũng rất ít tiếp xúc.
Tuy quan hệ của hai người nhìn có vẻ không có gì khác lạ, nhưng mối
quan hệ trong giới giải trí này không đơn giản như vậy, người có mắt đều có thể nhìn ra, công ti có ý nâng đỡ Thẩm Lệ.
Nếu như chỉ có điều này, cũng không đủ để người khác cảm thấy nghi ngờ về mối quan hệ của Cố Tri Dân và Thẩm Lệ.
Chỉ cần là nghệ sĩ của tiềm lực, công ti đều hết sức nâng đỡ.
Đợi đến lúc có người hâm mộ, có khả năng kiếm tiền, công ti sẽ dốc
toàn lực khai thác giá trị của nghệ sĩ, biến nghệ sĩ trở thành một công
cụ kiếm tiền.
Mấy năm nay, cho dù là vì vai diễn, hay là vì tính cách của Thẩm Lệ, cô cũng có không ít người hâm mộ.
Vì vậy, cô cũng có càng nhiều đơn đại diện và kịch bản.
Rất nhiều kịch bản không hay, và cả những sản phẩm xấu có tin tức
tiêu cực, căn bản không cần đến tay người quản lí, công ti đã trực tiếp
từ chối rồi.
Hơn nữa, chỉ cần Thẩm Lệ có một chút ảnh hưởng gì, phía trên đều tìm đến người quản lí.
Người quản lí là do đích thân Cố Tri Dân chọn cho Thẩm Lệ, nhưng lúc đó quản lí cũng chỉ nghĩ là anh muốn chăm sóc cho Thẩm Lệ.
Nhưng qua một thời gian dài, Thẩm Lệ giống như một chiếc chảo chống
dính vậy, không có một tin tức tiêu cực nào bám lấy cô, nhân khí tốt đến mức lịch làm việc kín mít.
Đây nào đâu phải muốn chăm sóc cho Thẩm Lệ, rõ ràng là đem Thẩm Lệ thành tổ tông mà cung phụng luôn rồi.
Vì vậy, nghe Cố Tri Dân hỏi, quản lí suy nghĩ một lúc, vô cùng cẩn
thận đáp: “Tuy lúc giữa có một chút gián đoạn, nhưng quá trình vẫn xem
như là thuận lợi.”
Người quản lí nói chuyện rất có chừng mực, ngắn gọn, nhưng cũng nói hết những điều cần nói.
Thẩm Lệ nghe được lời của quản lí nói, liền biết quản lí cố ý nói như vậy với Cố Tri Dân.
Quá trình quay chụp tuy đúng là có xảy ra chút chuyện, nếu không thì
cũng không cần đến bây giờ mới trở lại, có thể về sớm hơn chút rồi.
Có điều, đối với Thẩm Lệ mà nói, cũng là chuyện nhỏ.
Chuyện nhỏ như vậy nói với Cố Tri Dân làm gì? Làm như là cô muốn đi tìm anh khiếu nại không bằng.
Nơi công cộng, Thẩm Lệ cũng không tiện nói gì, chỉ khẽ mím môi.
Quả nhiên, Cố Tri Dân vừa nghe liền nhíu mày lại.
Đúng lúc đang muốn nói chuyện, Mạc Đình Kiên lại gọi điện thoại đến.
Cố Tri Dân lấy điện thoại ra nhìn, liền ngước lên mỉm cười nói: “Vất vả rồi.”
Trên mặt tuy nở nụ cười, nhưng trong lòng đã sớm chửi thầm “con mẹ nó” rồi.
Cái tên Mạc Đình Kiên này, chỉ có kiên nhẫn với những chuyện của Hạ Diệp Chi.
Anh chỉ đứng ở đây nói vài câu, Mạc Đình Kiên đã phải gọi điện thoại đến giục rồi.
Thật là…
Tức giận, cũng không dám nói.
Cố Tri Dân cầm điện thoại rời đi, cách xa chỗ đông người mới nghe máy: “Đến đây, đến đây.”
“Một phút nữa mà không thấy cậu, tôi sẽ đi.” Giọng nói vang lên trong điện thoại không mang chút tình cảm nào.
Cố Tri Dân: “…”