Anh Chẳng Thương Em Gì Cả

Chương 14:




Edit: Hạ Du
"Nhổ sạch ra chưa?"
Ngôn Thù đứng ở trong góc tường nghe vậy thì lại phì thêm mấy tiếng mới ngẩng đầu nhìn về phía Trác Lệ: "Nhổ sạch ra rồi."
"Sao cái gì cậu cũng dám bỏ vào miệng thế?" Trác Lệ trừng mắt nhìn Ngôn Thù, lạnh lùng nói: "Cậu biết thứ cậu vừa ăn là cái gì không?"
Ngôn Thù dụi dụi mắt rồi chống đầu gối đứng lên: "Em biết mà, là mật ong."
Trác Lệ giống như là không biết nói gì thêm nên giọng nói hơi ngừng lại, sau đó anh cau mày định nói thêm, nhưng khi nhìn thấy đuôi mắt ửng đỏ của Ngôn Thù, lời dạy dỗ đã lên đến bên miệng lại không thể không ngừng lại.
Anh thật sự không có biện pháp nào với Omega này cả.
Một lúc sau anh mới đưa tay xoa trán nói: "Cậu biết mà còn dám ăn?"
Ngôn Thù nhỏ giọng đáp: "Bởi vì là mật ong mà."
Trác Lệ: "..."
Bạch Minh Cách đúng lúc chen vào một câu hóa giải bầu không khí này, cậu ta giơ ngón tay cái lên với Ngôn Thù nói: "Cậu mạnh thật, mạnh hơn cả tôi nữa, đây là mật ong của ong độc đấy!!!"
Hồ Nhã cũng hơi lo lắng hỏi: "Tiểu Thù, em có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?"
"Không ạ, vừa rồi em thật sự đã nhổ hết ra rồi." Nói tới đây, Ngôn Thù nhìn về phía Trác Lệ nhỏ giọng oán giận một câu: "Trác Lệ, sao anh có thể tùy tiện nhét ngón tay vào miệng người khác thế được, anh đã rửa tay chưa?"
Trác Lệ thật sự không ngờ tới Ngôn Thù còn có thể chất vấn ngược lại mình, nhưng hết lần này tới lần khác cậu nói rất có lý làm anh bỗng nhiên không thể nào phản bác lại được.
"Tôi..." Trác Lệ mình về phía Ngôn Thù, dừng một lát, anh hơi quay đầu dời tầm mắt đi nói: "Xin lỗi."
Lâm Quang không nhịn được mà phát ra một tiếng 'Phì', sau đó vội vàng che miệng lại, cậu ta nhịn thật sự rất cực khổ, bả vai cũng hơi run rẩy.
Trong nhiều hoàn cảnh, tiếng cười cũng có thể lây lan, cậu ta vừa cười lên thì Tăng Nghệ Kỳ bên cạnh cũng không nhịn được bật cười, nhưng đẳng cấp nén cười của anh ta không bằng Lâm Quang, dù đã che miệng rồi nhưng tiếng cười vẫn không ngăn nổi mà tràn ra.
"Cười cái gì?" Trác Lệ xoay người lạnh lùng nhìn về phía hai người nói: "Giải quyết xong vấn đề rồi?"
Tăng Nghệ Kỳ vội vàng nghiêm trang lại: "Em lập tức làm đây!"
Vừa nói anh ta vừa kéo cổ áo Lâm Quang cùng nhau đi sửa lại máy phát tín hiệu đã bị phá hỏng.
Vậy nên tạm thời có thể xác định được việc máy phát tín hiệu bị phá hỏng là do ong độc tạo thành, điều này càng có thể chứng minh được động thực vật đã tiến hóa ra được tư duy nhất định. Bọn nó biết phá hỏng máy phát tín hiệu, điều này đối với thành phố D đã thất thủ mà nói chính là một chiêu hủy diệt.
Còn có vấn đề của đá năng lượng nữa.
Giống như Ngôn Thù vừa nói, năng lượng chứa trong đá năng lượng rất lớn, nếu như loại năng lượng này được con người hấp thu, vậy sức mạnh của con người sẽ tăng cao đến một trình độ trước nay chưa từng có. Ngược lại, giả thiết này đặt vào trong động thực vật biến dị chắc cũng tương tự như con người.
Tình huống bây giờ đúng là càng ngày càng khó giải quyết.
Mà điểm khó giải quyết hơn chính là một khi giả thiết này được thành lập, việc đối phó với ong độc đã khiến thành phố D thất thủ sẽ càng khó khăn hơn. Đương nhiên, điều này không quá quan trọng, cái làm anh lo lắng hơn là lỡ đâu thành phố D mới chỉ là một bắt đầu...
"Anh Trác, những thiết bị này đã bị phá hỏng hoàn toàn rồi, không còn cách nào sửa lại nữa." Tăng Nghệ Kỳ mang theo vẻ mặt nghiêm trọng đi tới, trên tay anh ta còn cầm một con chíp màu bạc: "Tin tức tốt duy nhất là con chip chính chưa bị phá hỏng, chúng ta có thể trở về trạm nghỉ lúc trước để thử nghiệm xem có thể gửi thông tin một chiều ra ngoài không."
Anh ta vừa dứt lời, một chuỗi tiếng 'Vo ve' truyền tới, trong hoàn cảnh yên tĩnh trống trải, âm thanh này phát ra vô cùng rõ ràng.
Trong lúc nhất thời, tinh thần của mọi người cũng trở nên vô cùng khẩn trương.
Bạch Minh Cách nuốt một ngụm nước bọt, cậu ta không nhịn được quan sát xung quanh rồi nhỏ giọng nói: "Các anh em, tôi có một dự cảm rất xấu."
Ngôn Thù đứng ở cạnh Trác Lệ cũng lời ít ý nhiều nói: "Là ong độc."
Hồ Nhã nói: "Anh Trác, chúng ta phải nhanh chóng rút lui."
Nhưng những lời này của cô vừa nói xong, tiếng 'Vo ve' vừa rồi lại càng rõ ràng hơn, hiển nhiên số lượng ong độc cũng tương đối nhiều, ngay cả âm thanh cùng nhau đập cánh của bọn nó cũng vô cùng chói tai.
Một tay Trác Lệ nắm lấy cánh tay Ngôn Thù, một bàn tay khác của anh đã ngưng tụ ra sương mù màu xanh băng, anh xung phong đi về phía cửa vào nói: "Rút lui."
Mấy người nhanh chóng hành động.
Nói thì chậm nhưng thật ra lại rất nhanh, mấy người vừa bước đi chưa được mấy bước thì từ lối vào tầng ba đã có vô số ong độc biến dị tràn vào, ong độc biến dị lớn hơn ong vò vẽ bình thường không chỉ hai ba lần, toàn thân chúng nó đen đỏ đan xen, mắt thường cũng có thể thấy những chiếc vòi rất sắc bén giống như là chiếc kìm sắt do sắt thép tạo thành, phần đuôi còn có một chiếc ngòi độc nhuốm đầy chất lỏng màu đen, một đàn ong đông nghịt tràn vào nhìn vô cùng đáng sợ.
Phản ứng của Trác Lệ cũng vô cùng nhanh chóng, gần như ngay khi ong độc hiện ra, anh đã ra tay đánh một phát về phía đàn ong, khí lạnh lạnh như băng kia đột nhiên thực thể hóa hơn, giống như một biển lửa màu trắng lạnh, chỉ thoáng qua đã cắn nuốt bầy ong trước mặt rồi hóa chúng nó thành phấn vụn.
Đồng thời, đám người Hồ Nhã cũng nhanh chóng hành động, Chỉ thấy hai lòng bàn tay Hồ Nhã hiện lên hai ngọn lửa nóng bỏng, cô bước nhanh về phía trước, những nơi ngọn lửa đi qua bầy ong độc đều bị đốt trụi.
Nhưng dù vậy ong độc vẫn như cũ liên tục không ngừng tràn vào, số lượng thật sự quá mức khổng lồng, cả cửa vào gần như hoàn toàn bị chúng nó bao trùm chiếm cứ, tạo thành một bức tường cao khổng lồ, âm thanh 'Vo ve' thực sự đinh tai nhức óc.
"Không được rồi." Tăng Nghệ Kỳ thử dùng gió thổi bầy ong ra bên ngoài nhưng tác dụng vẫn không quá lớn.
Một lát sau, mấy con ong độc không chút tiếng động bay đến sau lưng Tăng Nghệ Kỳ.
"Lão Tăng, cẩn thận!" Lâm Quang cách không nắm lấy một miếng sắt trên mặt đất, miếng sắt đó bay về phía lòng bàn tay cậu ta rồi phân tách rồi tổ hợp lại, chỉ một chốc đã hóa thành vô số phi đao to khoảng móng tay rồi lập tức bay qua cắt mấy con ong độc kia thành hai nửa, cậu ta gào lên: "Cậu có thể chú ý chút không hả!!!"
"Yêu cậu quá." Tăng Nghệ Kỳ trả lời qua loa một câu sau đó lại hét lớn về phía Trác Lệ: "Anh Trác, phải mau nghĩ ra biện pháp mới được!"
Trác Lệ vừa định nói gì đó, nhưng ngay giây sau, bàn tay đang nắm lấy tay Ngôn Thù của anh bị vùng ra, anh hơi ngẩn người, quay đầu nhìn lại thì thấy Ngôn Thù đã chạy về một phía cách đó không xa.
"Ngôn Thù!"
Cho dù bên này sức chiến của bọn họ có mạnh hơn nữa những đã có không ít ong độc trà trộn vào được, ánh sáng trong phòng mờ tối hoàn toàn không nhìn rõ, trên trán Trác Lệ hiện lên đoạn gân xanh, anh hét lên: "Trở lại."
Nhưng Ngôn Thù lại giống như không nghe thấy lời của Trác Lệ, cậu trực tiếp nhấc một cái ghế lên, sau đó hung mãnh quăng về phía cửa sổ, chỉ nghe thấy tiếng 'Rào rào' rất lớn, thủy tinh trực tiếp chia năm xẻ bảy, sắc trời không tính là sáng sủa từ bên ngoài chiếu vào, đi đôi với đó còn có nước mưa lạnh lẽo.
"Tôi không sao, chắc là bọn nó muốn viện đá năng lượng này!" Vừa nói cậu vừa lấy viên đá năng lượng lúc trước trong túi ra.
Đúng như dự đoán, đá năng lượng vừa xuất hiện, những con ong độc kia lập tức thay đổi phương hướng tấn công, bọn nó đồng loạt bay về phía Ngôn Thù.
Ngôn Thù dùng tốc độ thật nhanh lớn tiếng nói: "Chúng ta gặp nhau dưới chân núi!"
Thấy vậy, trái tim của Trác Lệ giống như muốn nhảy lên cổ họng, gần như không có chút ngập ngừng, anh chạy nhanh về phía của Ngôn Thù.
Nhưng cho dù tốc độ của anh có nhanh hơn nữa cũng không nhanh bằng Ngôn Thù đã đứng ở bên cửa sổ.
Chỉ thấy Ngôn Thù cầm viên đá năng lượng kia trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ, ngay giây tiếp theo, đầu tiên Trác Lệ dùng dị đăng đông cứng một đám ong độc xông lên đầu tiên thành băng, sau đó cũng theo sát mà nhảy xuống.
Là một sinh vật đại biểu phái có cảm ứng phương hướng cực yếu, Ngôn Thù cứ tưởng rằng nơi cậu nhảy xuống là cửa của tòa nhà, cậu hoàn toàn không ngờ tới ngoài cửa sổ chính là vách đá. Theo sự rơi xuống không ngừng, tiếng gió bên tai gào thiết, cảm giác mất trọng lực mãnh liệt ùn ùn kéo tới trên người cậu.
Trong đầu Ngôn Thù nghĩ đúng là quá xui xẻo mà, nhưng một chốc sau cậu lại nhìn thấy Trác Lệ nhảy xuống theo sát mình.
"Anh làm gì thế!!!" Ngôn Thù trợn to hai mắt: "Anh điên rồi à!"
Quanh thân Trác Lệ tỏa ra sương mù mang theo nguyên tố băng mạnh mẽ, duy chỉ có cánh tay trái đưa về phía Ngôn Thù là sạch sẽ, ngay khi bắt được Ngôn Thù, anh lập tức thu lại dị năng trên người mình, sau đó xoay người trên không trung ôm thật chặt Ngôn Thù trong ngực, giọng nói trầm thấp hung ác nói: "Im miệng!"
Cả khuôn mặt của Ngôn Thù đều bị Trác Lệ ấn vào trong ngực, cậu theo bản năng bắt lấy quần áo Trác Lệ rồi lớn tiếng nói: "Anh đừng giận, tôi nhớ bên dưới là một cái hồ, chúng ta sẽ không chết đâu!"
Mới nói xong lời này chỉ năm ba giây, quả nhiên hai người rơi vào giữa một cái hồ.
Sau một tiếng 'Bùm', Ngôn Thù vui vẻ mở miệng: "Lần này cuối cùng tôi cũng không nhớ lộn nữa..." Chỉ một chốc, nước hồ đã rót đấy miệng mũi cậu.
Ngôn Thù: "..."
Trác Lệ thì trực tiếp che miệng mũi Ngôn Thù lại, anh khống chế không để hai người tiếp tục chìm xuống, nhìn từ dưới nước lên, những con ong độc bay theo sát kia đều đang bay trên mặt nước, một đám đông nghịt, bọn nó không xuống nước được nhưng cũng không hề rời đi, giống như còn đang tìm tung tích của hai người.
Hai phút sau, ong độc vẫn không phát hiện thấy hai người nên dường như định rời đi.
Trác Lệ phát hiện mặc dù những con ong độc này biến dị nhưng dường như thị lực của bọn nó đã thoái hóa rất nhiều, có lẽ là dựa vào mùi và nhiệt độ để phán đoán phương hướng, mà nước trong hồ đã ngăn cách hai thứ này, trực tiếp làm hai người bọn họ ẩn nấp thành công.
Qua thêm chừng mười giây, Ngôn Thù đưa tay ra vỗ lên vai Trác Lệ, cậu dùng tay ra hiệu bản thân mình đã sắp không nhịn được nữa rồi.
Ngôn Thù vừa ra hiệu vừa đã không nhịn được bơi lên trên mặt nước, nhưng mà ngay lúc này, đám ong độc vừa định rút lui lại giống như nhận ra gì đó nên kéo nhau bay lại đông nghịt.
Ngôn Thù cảm thấy chút không khí cuối cùng cậu giữ được trong cơ thể đã sắp tiêu hao gần như không còn, cậu chỉ cảm thấy tay chân mình bắt đầu nặng nề hơn, ánh nhìn cũng bắt đầu biến thành màu đen.
Nhưng ngay lúc này, Trác Lệ trực tiếp đưa tay kéo cậu đến bên cạnh.
Ngôn Thù ngẩn ra, không đợi cậu đưa ra nghi vấn, Trác Lệ bỗng nhiên cúi đầu hôn lên môi của cậu.
Ngôn Thù không khỏi trợn to hai mắt: "...!!!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.