Anh Chẳng Thương Em Gì Cả

Chương 23:




Edit: Hạ Du
Ngôn Thù nhìn dáng vẻ đã dự tính trước mọi việc của Bạch Minh Cách thì không nhịn được tò mò hỏi: "Thật hay giả, cậu có cách hay gì à?"
Bạch Minh Cách nhướng mi cười một cách thần bí: "Đương nhiên, sơn nhân tất có diệu kế."
Ngôn Thù xoa xoa bắp chân mình, cậu từ từ thu bàn chân đang trong nước lên rồi nói: "Được rồi, nếu cậu đã có ích như vậy thì chuyện năm đó cậu trộm đồ ăn vặt của tôi bây giờ tôi sẽ không so đo với cậu nữa."
Nhìn hai người Trác Lệ và Hồ Nhã càng bơi càng lại gần, Bạch Minh Cách cười hì hì xoa tay nói: "Ngôn Tổng, hào phóng chút đi mà, đều là người nhà cả, nhắc lại những chuyện xấu trước kia làm gì chứ."
Dứt lời, cậu ta vẫy vẫy tay với Trác Lệ phía xa rồi nói to: "Đội trưởng Trác, sao rồi, có phát hiện gì không?"
Hai phút sau, Trác Lệ và Hồ Nhã lên bờ.
Ngôn Thù vừa định đứng dậy thì Bạch Minh Cách đã ấn bả vai cậu xuống, cậu ta nhỏ giọng dùng tốc độ nhanh chóng nói ra hai chữ: "Ngồi yên."
Ngôn Thù hơi không hiểu chớp chớp mắt, nhưng cuối cùng cậu vẫn ngồi yên không động.
Sau khi Trác Lệ lên bờ, đầu tiên anh nhặt áo khoác đặt bên bờ lên, đưa tay tùy ý lau sạch giọt nước trên mặt, sau đó mới quay đầu nhìn về phía tổ hợp hai người đang ngồi xếp hàng trên bờ.
Ngôn Thù cũng đúng lúc nhìn về phía anh.
Từ trong nước đi lên, vì bị nước thấm ướt nên giờ phút này áo phông bên trong của Trác Lệ đang dán chặt lên người anh, từ bả vai trở xuống mơ hồ có thể nhìn thấy đường nét cơ bắp cường tráng. Có lẽ bị hao phí chút thể lực nên ngực anh phập phồng mạnh hơn, giọng nói cũng mang theo thở gấp: "Sao vậy?"
Ngôn Thù đang chuẩn bị mở miệng thì Bạch Minh Cách đã giành lên tiếng trước một bước, con khỉ này nhíu chặt mày lộ ra vẻ mặt giống như vô cùng đau thương rồi nói với Trác Lệ: "Còn không phải là đồng chí Ngôn Thù không nghe lời à, tôi đã bảo cậu ấy đừng nghịch nước rồi nhưng cậu ấy vẫn cứ khăng khăng phải chơi. Kết quả giờ thì hay rồi, tay nhỏ chân nhỏ của cậu ấy đá tới đá lui trong nước, đá tới chân bị chuột rút luôn, vừa nãy còn bị đau mà kêu gào một lúc lâu, bây giờ không cách nào đi đường được nữa."
Ngôn Thù: "..."
"Thật à?"
Bạch Minh Cách quay đầu nhìn qua, ở nơi Trác Lệ không nhìn thấy, cậu ta nháy mắt với Ngôn Thù rồi lớn giọng nói: "Đúng vậy, giờ vẫn đang đau đúng không?"
Ngôn Thù không nghĩ tới mình chưa kịp phản ứng gì đã phải nhập diễn, sau khoảnh khắc trong đầu trống rỗng, cậu chỉ đành phối hợp với Bạch Minh Cách nói: "À, đúng vậy, chân em rất đau..."
"Vậy giờ làm sao đây?" Bạch Minh Cách nhíu chặt mày: "Như này cậu về thế nào được, haiz, phải làm sao đây?"
Cậu ta vừa nói vừa nhìn Trác Lệ, sau đó ánh mắt sáng lên rồi giả bộ như vui mừng nói: "Trác Lệ, thân thể của anh nhìn rất cường tráng, nếu không thì anh cõng Ngôn Thù về nhé?"
Ngôn Thù cúi đầu, cậu ở sau lưng Bạch Minh Cách nhỏ giọng oán trách: "Cái biện pháp này của cậu là biện pháp nát gì thế, rõ ràng chân tôi vẫn rất tốt, cần anh ấy cõng làm gì, làm thế này không phải là đang vẽ chuyện à?"
Bạch Minh Cách cũng nhỏ giọng cãi lại: "Cậu thì biết cái gì, muốn tiến đến quan hệ ký hiệu thì điều cơ bản là phải kéo gần khoảng cách của hai người, trong sách cũng nói như vậy!"
Ngôn Thù nói: "Sách gì, đáng tin không?"
Bạch Minh Cách: "Nói thừa, là sách tôi trộm từ phòng của anh trai cậu đấy!"
Lúc này Ngôn Thù mới yên tâm: "Sách của anh trai tôi đúng thật rất đáng tin."
Bạch Minh Cách lại nói: "Đúng đúng, cậu cứ nghe tôi, nhớ là lát nữa lúc anh ta cõng cậu cậu phải tìm cơ hội dán vào tai ảnh hỏi thế này..."
Trong quá trình hai người đang xì xào bàn tán, Trác Lệ bước tới cạnh Ngôn Thù rồi hạ thấp người xuống, hiển nhiên anh đã tin chuyện hoang đường của Bạch Minh Cách, tầm mắt anh rơi vào trên bắp chân Ngôn Thù, cau mày hỏi: "Chân nào bị đau?"
Ngôn Thù nhìn Trác Lệ đang hơi rủ mắt rồi đưa tay ra chỉ vào chân trái của mình, cậu mím môi diễn thành dáng vẻ tủi thân nói: "Bên trái." Dừng một chút, cậu lại nói thêm một câu: "Rất đau."
"Chỉ bị chuột rút thôi à?" Trác Lệ muốn đưa tay ra kiểm tra, nhưng nghĩ tới gì đó nên anh lại đổi ý, động tác tay dừng lại giữa không trung hỏi: "Bao lâu rồi?"
Ngôn Thù thuận miệng bịa chuyện: "Hai mươi phút."
Hồ Nhã bên cạnh kinh ngạc phát ra tiếng: "Chuột rút hai mươi phút á?"
Ngôn Thù: "...." Lúc này cậu mới muộn màng nhận ra chuyện cậu bịa hình như thật sự có hơi không hợp lý, nhưng lời cũng đã nói ra rồi...
Sợ bị phát hiện ra đầu mối, Ngôn Thù không thể làm gì khác hơn là giả vờ động động chân trái, sau đó lại lộ ra vẻ mặt đau muốn xỉu rồi gật đầu uể oải nói: "Đúng vậy."
Hồ Nhã nhíu mi nói: "Đừng động nữa, em như thế này chắc không chỉ bị mỗi chuột rút thôi đâu."
"Chắc là bị trật chân." Trác Lệ xoay người đưa lưng về phía Ngôn Thù, lời ít ý nhiều nói: "Lên đi."
Ngôn Thù đồng ý, cậu quen cửa quen nẻo nằm lên lưng Trác Lệ, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh."
Dưới tình huống Ngôn Thù bị thương, mấy người cũng không tiếp tục ở lại núi thêm nữa, mọi người không thể làm gì khác hơn là trở về theo đường cũ.
Ngôn Thù ngoan ngoãn nằm trên lưng Trác Lệ, cậu dùng ngón tay xoa nhẹ tóc của Trác Lệ, cuối cùng cũng nhớ tới chính sự hỏi: "Bên kia có phát hiện gì mới không ạ?"
Trác Lệ trả lời 'Có' một tiếng.
Ngôn Thù đợi mãi cũng không đợi được câu tiếp theo của anh nên hỏi tiếp: "Vậy các anh phát hiện ra cái gì?"
Trác Lệ không trả lời, cuối cùng vẫn là Hồ Nhã ở bên cạnh mở miệng giải thích: "Bọn chị phát hiện một vài dấu vết của ong độc, nhưng cũng chỉ là thấy được một ít mật ong ở trên vách đá thôi, cho dù đi vào chỗ sâu hơn nữa cũng không nhìn thấy một con ong độc nào cả."
Ngôn Thù hỏi: "Hai người đã dùng đá năng lượng chưa?"
Hồ Nhã trả lời: "Đã thử rồi, chị và anh Trác nấp ở một chỗ rồi đặt đá năng lượng ở một chỗ, vẫn không có ong độc đi đến."
Ngôn Thù không tiếp tục hỏi nữa, cậu suy nghĩ một lát rồi mới lên tiếng: "Mọi người đừng sốt ruột, đợi sau này lại đến lần nữa xem thử."
Cậu dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Có thể bọn nó vẫn tưởng là đang mưa, ngủ đến giờ vẫn chưa tỉnh lại thì sao."
Vứt dứt lời, ánh mắt cậu nhìn thấy Bạch Minh Cách ở bên cạnh đang điên cuồng nháy mắt với mình, cậu há miệng, nhìn về phía tai của Trác Lệ.
Trác Lệ nhận ra gì đó nên mở miệng hỏi: "Sao vậy?"
Lời đã lên đến miệng của cậu lập tức bị Trác Lệ làm rối loạn tiết tấu, lời của Ngôn Thù chậm lại, cậu trả lời theo bản năng: "Không sao cả ạ."
Bạch Minh Cách ở bên cạnh nhất thời lộ ra vẻ mặt đúng là nước đổ đầu vịt.
Trên người Trác Lệ rất ướt, dùng để nằm cũng không thoải mái, nước hồ ướt lạnh kết hợp với nhiệt độ cơ thể nóng bỏng làm Ngôn Thù có hơi không thoải mái nên phải đổi một tư thế khác, cậu hơi thoáng nhổm dậy, nhưng động tác này phải dùng chân bám lấy eo Trác Lệ mới tránh được việc bị tuột xuống, chẳng qua dường như chính cậu cũng không nhận ra được động tác này của mình có hơi không thích hợp, trong lòng cậu vẫn còn đang suy nghĩ tới những lời Bạch Minh Cách vừa dặn dò.
Mặc dù Bạch Minh Cách nói cậu ta học được từ trong sách.
Nhưng mà cậu vẫn cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Cứ thấy có chút quái quái.
Ánh mắt Trác Lệ nhìn về phía chân Ngôn Thù đang vòng trên bụng mình, đây quả thật không phải là vị trí tốt gì cả, chỉ đi xuống một chút nữa thôi chân cậu sẽ đặt vào nơi không nên đặt.
Dây thần kinh trên trán Trác Lệ hơi giật, anh nhịn một lát, ánh mắt rơi vào làn da trắng có chút lóa mắt của Ngôn Thù, trầm giọng nói: "Đừng lộn xộn."
Ngôn Thù đầu tiên 'Ò' một tiếng, sau đó nghĩ tới gì đó nên nói thêm: "Em không lộn xộn."
Trác Lệ chỉ đành cau mày nói: "Nằm cẩn thận, bỏ chân xuống."
Ngôn Thù chỉ đành nằm trở lại, hết lần này tới lần khác Bạch Minh Cách cứ ở phía sau lén chọc cậu thúc giục, cậu dứt khoát hạ quyết tâm, hai tay vòng trên cổ Trác Lệ.
Trác Lệ hơi sững sờ, thậm chí anh còn không kịp phản ứng đã cảm nhận được Ngôn Thù thổi một hơi bên tai mình, một mùi hoa oải hương nhàn nhạt phả tới, anh nghe thấy Ngôn Thù dùng giọng nói mềm mại hỏi: "Anh có muốn em không?"
Dứt lời, bên má anh bị cái gì đó ẩm ướt chạm vào.
Bước chân Trác Lệ dừng lại, bắp thịt trên người cũng căng chặt, dừng nửa giây, anh gần như là nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngôn Thù, cậu đang làm cái gì đấy!"
Ngữ khí này của anh vừa hung ác vừa tức giận, Ngôn Thù nghi ngờ giây tiếp theo Trác Lệ sẽ quăng luôn cậu ra ngoài.
"Em không có!" Ngôn Thù vô thức ôm chặt Trác Lệ hơn, cậu nhận ra mình đã đi sai phương hướng nên nhanh chóng quăng nồi đi: "Là Bạch Minh Cách dạy em!"
Bạch Minh Cách: "!!!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.