Edit: Hạ Du
"Tiểu Bạch, cậu ổn hơn chút chưa?"
Mười phút trước, sau khi phát hiện ra cỗ thi thể của khỉ đầu tiên, Ngôn Thù và Bạch Minh Cách liên tục phát hiện ra thêm tám cỗ thi thể khác dưới đống cành khô lá mục, trải qua kiểm tra, những con khỉ đã chết này đều là những người bạn lúc trước của Bạch Minh Cách.
Trên mấy bộ xương khô khác còn thừa lại một chút máu thịt, từ trình trạng phân hủy có thể phán đoán ra chúng nó đều chết trong cùng một ngày, khoảng một tháng trước, không cách biệt lắm với ngày thành phố D bị xâm chiếm.
Ngoài những thứ này ra, Ngôn Thù còn phát hiện ra dấu vết từng bị ong độc đốt trên người những bộ thi thể này, vạch lớp lông bên ngoài ra, bên trong là một màu tím đen, bên trong cơ thể có chứa rất nhiều virus S1, chẳng qua bọn nó hoàn toàn chưa kịp biến dị đã bị tang thi hoặc những động vật biến dị khác gặm cắn rồi.
Ngôn Thù giúp Bạch Minh Cách đào một cái hố thật to cạnh một hang núi gần đó, sau khi chôn chúng nó vào, Bạch Minh Cách vẫn cứ yên tĩnh ngồi trước phần mộ của các bạn mình.
Từ lúc quen Bạch Minh Cách tới giờ, đây là lần đầu tiên Ngôn Thù nhìn thấy cậu ta đau khổ như thế này, ngồi cô độc một mình ở đó giống như bị một tầng mây hiu quạnh thật dày bao vây.
"Ngôn Tổng." Một lúc lâu sau Bạch Minh Cách mới cử động cổ, cậu ta quay đầu nhìn Ngôn Thù, rủ mắt và dùng giọng nói khàn khàn hỏi: "Cậu có mang theo thức ăn không?"
Ngôn Thù lấy từ trong túi áo một thanh socola, còn có một quả táo còn tươi.
Bạch Minh Cách nói một tiếng cảm ơn, sau khi nhận lấy, cậu ta đặt socola và quả táo vào phần mộ, sau khi bày biện theo cách của con người, cậu ta nói: "Hôm nay đến đây vội vàng nên chia cho các cậu một chút, đợi lần sau tôi trở lại thăm các cậu nhất định sẽ mang cho các cậu nhiều thứ ngon hơn."
Nói xong, cậu ta đứng lên, đi đến trước mặt Ngôn Thù nói: "Chúng ta đi thôi."
"Ừ." Ngôn Thù đáp lại một tiếng, cậu nhìn về phía đôi mắt đỏ au của Bạch Minh Cách hỏi: "Cậu có ổn không?"
Bạch Minh Cách đưa mu bàn tay lên lau lau mắt, cậu ta bám lấy ống quần Ngôn Thù bước đi, cố ra vẻ thoải mái nói: "Tôi là người tiếm quyền rừng, tố chất tâm lý của tôi rất mạnh."
"Ừ, cậu thật sự rất giỏi." Ngôn Thù nói: "Lúc tôi đi ra khỏi sở nghiên cứu rồi nhìn thấy người quen trước đây đều biến thành tang thi tôi đã khóc rất lâu."
Bước chân Bạch Minh Cách hơi ngừng lại, sau đó cậu ta ngẩu đầu nhìn Ngôn Thù nói: "Ngôn Tổng, chúng ta nhất định phải báo thù cho bọn họ."
Tâm trạng đau thương cũng không bao trùm Bạch Minh Cách bao lâu, nỗi buồn của cậu ta đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, sau khi đi vòng quanh núi bốn mươi phút, bụng cũng kêu ục ục hai tiếng tiếng, cậu ta rầu rĩ nói: "Biết vậy tôi đã để lại quả táo, bình thường bọn nó ở trong núi thì có loại quả gì chưa từng ăn chứ, chắc chẳng hiếm lạ gì quả táo đấy."
Ngôn Thù: "..."
Ngôn Thù cạn lời hoàn toàn không muốn đáp lại ngôn luận kỳ quái này của Bạch Minh Cách, cậu cau mày nhìn xung quanh, không biết có phải ảo giác của cậu hay không mà hình như càng đi ngọn núi lại càng yên tĩnh.
Mới đầu khi ở chân núi còn có thể thỉnh thoảng nghe thấy tiếng chim hót, nhưng càng đi thêm, ngay cả lông chim cũng chẳng nhìn thấy một cái, nhiều nhất chỉ có thể nghe thấy âm thanh nhỏ xíu do côn trùng chuyển động phát ra từ trong bụi cỏ.
Mà tiếp tục đi thêm nữa, dừng ở vị trí nơi bọn họ đang đứng, ngay cả côn trùng cũng không còn, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió thổi vào lá cây, vừa kỳ lạ vừa tĩnh lặng.
Sau khi phát hiện những con khỉ kia đã chết khoảng một tháng, Ngôn Thù đã đoán rằng cả ngọn núi này đã không còn sinh vật có kích thước một chút còn sống nữa.
Nhanh nhẹn như đám khỉ cũng không thể tránh thoát, huống chi là những sinh vật khác?
Ý thức lãnh địa của ong độc cực mạnh, vốn dĩ bọn nó đã là chủng loại côn trùng có tập tính hành vi xã hội, sau khi tiến hóa ra tư duy nhất định, điều này sẽ càng tăng cường mạnh hơn.
Ngôn Thù nghĩ.
Hoặc là bọn hó muốn chiếm cứ cả ngọn núi này.
Sau khi suy nghĩ tới điều này, Ngôn Thù hoàn toàn không định đi tới cái hồ bên chân núi kia nữa. Trước đó bọn họ đoán tổ ong ở đó là vì tính bí mật của nơi đó, nhưng bây giờ cả ngọn núi đều đã 'chết', thậm chí thành phố D cũng đã thất thủ, vậy thì còn cần thiết phải ẩn nấp không?
Trước khi thành phố thất thủ, có lẽ ong độc sẽ chọn chỗ rừng núi đó, nhưng hiện tại thì sao?
"Tiểu Bạch." Ngôn Thù nhìn về phía đỉnh núi, cậu như có điều suy nghĩ dò hỏi: "Nếu như cả ngọn núi này đều là của cậu rồi, cậu tính toán sẽ xây tổ của mình ở chỗ nào?"
Bạch Minh Cách không chút do dự mà trực tiếp trả lời: "Cái này còn phải hỏi à, nhất định tôi sẽ chạy lên đỉnh núi, oai như vậy nhất định phải chọn nơi cao nhất, tôi là vua cả ngọn núi mà, xây ở đấy mới mới xứng."
Ngôn Thù gật đầu nói: "Tôi cũng nghĩ vậy."
Dứt lời, cậu vỗ nhẹ một cái lên đầu Bạch Minh Cách rồi nhanh chóng đưa ra quyết định: "Đi, chúng ta đi lên đỉnh núi."
Bây giờ trong lòng cậu đang dâng lên một suy nghĩ to gan cần được nhanh chóng xác nhận.
Cùng lúc đó.
Nhóm người Trác Lệ tìm một lúc lâu trong phạm vi trước sau cái hồ cũng không phát hiện ra tung tích Ngôn Thù, thậm chí bọn họ còn vượt qua hồ đi qua bờ bên kia tìm kiếm vẫn không có chút thu hoạch nào.
Trong lúc đó Trác Lệ còn men theo cây cối quanh vách núi để quan sách tung tích của ong độc, nhưng trong dự tính, bọn họ vẫn không phát hiện ra bóng dáng của ong độc.
Bỗng nhiên, Tăng Nghệ Kỳ không biết đã leo lên đỉnh một ngọn cây lúc nào đột nhiên kêu to một tiếng...
"Anh Trác, anh mau tới đây xem."
Mấy người nhanh chóng đi tới.
Tăng Nghệ Kỳ quăng xuống từ trên cây một cục to đen thùi lùi, Trác Lệ tiến lên cúi người kiểm tra, là tổ ong.
"Cái này..." Hồ Nhã đi bên cạnh Trác Lệ cũng quan sát một chút rồi phát hiện gì đó: "Hình như tổ ong này trống rồi?"
Dứt lời, Tăng Nghệ Kỳ cũng nhảy từ trên cây xuống, anh ta vỗ rơi bụi bặm trên tay nói: "Nhất định đã trống rồi, nếu không tôi có thể thuận lợi nhảy xuống như vậy à?"
Lâm Quang thì nhíu mày đánh giá xung quanh nói: "Anh Trác, em cứ cảm thấy không đúng lắm."
Quả thật không đúng lắm
Trác Lệ đột nhiên hỏi: "Lần trước lúc chúng ta gặp phải bầy ong, các cậu có nhờ bọn nó tới từ chỗ nào không?"
Nghe vậy mọi người đều lắc đầu, Lâm Quang nói: "Cái này em thật sự không biết, nhưng mà... Hình như những con ong kia đột nhiên xuất hiện rồi trực tiếp lấp kín cửa. Sau đó sau khi mọi người rơi xuống từ đỉnh núi tất cả bọn nó cũng lập tức đuổi theo."
Hồ Nhã suy nghĩ rồi bổ sung thêm: "Không riêng gì lúc ấy tầng ba có ong độc, trên đường đi xuống, ở khu lân cận tòa văn phòng cũng phát hiện ra rất nhiều ong độc, chúng nó cũng cùng nhau đuổi theo."
Đến bây giờ Hồ Nhã vẫn còn nhớ cảnh tượng ngày hôm đó, những con ong độc đó kết thành đoàn, một mảnh đông nghịt gần như che lại hơn nửa bầu trời.
Trong mơ hồ dường như có đầu mối gì đó thoáng qua.
Chân mày Trác Lệ nhíu chặt hơn, ánh mắt anh nhìn lên theo cái hồ, cho đến vị trí đỉnh núi thì ngừng lại.
Tăng Nghệ Kỳ nói: "Anh Trác, anh... nghĩ ra cái gì rồi sao?"
Trác Lệ lập tức quyết định: "Đi, lên đỉnh núi."
...
"Ngôn tổng Ngôn tổng, tôi nhìn thấy mấy con ong độc kìa!!!"
Trong một mảnh cây tươi tốt, Ngôn Thù và Bạch Minh Cách đang cùng nấp ở trong đó, bọn họ cố hết sức thả nhẹ lại hơi thở của mình, mà trong bụi cây ở phía trước cách đó khoảng năm mươi mét chính là tòa cao ốc văn phòng đặt tháp tín hiệu lần trước bọn họ tiến vào.
Ngôn Thù nhìn theo hướng chỉ tay của Bạch Minh Cách, quả nhiện ở trên không trung cách đó không xa nhìn thấy chừng mười con ong độc.
Điều thú vị chính là những con ong độc này bây giờ giống như đang bảo vệ phòng thủ ở cửa chính tòa văn phòng, chúng nó xếp thành một hàng, giống như là vỗ cánh cùng một tấn số, vẫn luôn quan sát tất cả động tĩnh ở xung quanh.
Quả nhiên.
Suy đoán trong lòng Ngôn Thù đã dần dần được xác thực.
"Ngôn tổng, rốt cuộc cậu đoán ra được gì rồi!" Một lúc lâu sau thấy Ngôn Thù vẫn không lên tiếng đáp lại, Bạch Minh Cách sốt ruột vò đầu bứt tai, thúc giục: "Mau nói cho tôi đi, nói cho tôi đi."
Ngôn Thù đưa tay che miệng Bạch Minh Cách lại tỏ ý cậu ta nhỏ tiếng một chút, sau đó cậu đưa tay chỉ về phía nóc tòa nhà nhỏ giọng nói: "Tôi đoán đây chính là tổ của ong đọc."
Bạch Minh Cách sững sờ, cậu ta hoàn toàn không hiểu: "Cái gì?"
Dừng một chút, cậu ta lập tức hỏi: "Đây chính là tổ ong, tổ ong ở đâu, sao tôi không nhìn thấy?"
Khóe môi Ngôn Thù hơi giật, cảm thấy sầu lo cho đầu óc sau khi tiến hòa của Bạch Minh Cách, cậu chịu đựng không nói mấy lời không hay rồi giải thích rõ ràng hơn một chút: "Tòa văn phòng này, chính là tổ ong."
Bạch Minh Cách trợn to đôi mắt khỉ: "!!!"
Bạch Minh Cách: "Cậu nói cái gì, đây chính là tổ ong?!"
Ngôn Thù lời ít ý nhiều đáp: "Ừ."
Thật ra trước đó khi lần đầu tiên đi tới đây Ngôn Thù đã có một suy đoán mơ hồ, chẳng qua lúc đó suy đoán đó không rõ ràng nên chính cậu cũng đã quên mất.
Lúc đó, mục tiêu chủ yếu của bọn họ vẫn là tìm máy phát tín hiệu cho nên đã bỏ qua rất nhiều đầu mối, bây giờ nhớ lại, lúc đó nhìn thấy ong độc ở mọi nơi là đã có dấu vết rồi, càng đừng nói đến những thiết bị hiện đại bị cắn đứt kia.
Đầu tiên, bọn họ tìm trong núi cho đến bây giờ nhưng chỉ duy ở trên đỉnh nói là từng nhìn thấy tung tích của ong độc. Còn có, ngày đó, tốc độ xuất hiện của ong độc thật sự quá nhanh, mà số lượng gần như là ùn ùn không dứt, thì ra bọn họ đã trực tiếp xông vào trong cửa nhà của người ta.
Còn có viên đá năng lượng kia nữa, khi đó bọn họ cũng đã từng thảo luận, ong độc đã coi trọng đã năng lượng như vậy, sao lại không trực tiếp mang đá năng lượng đi.
Thì ra bọn nó vốn không cần mang đi vì bọn nó đã ở luôn chỗ này rồi.
Ngôn Thù nghĩ, chắc những con ong độc này ẩn nấp ở trong vách tường, vừa bí mật vừa vững chắc mà cũng rất phù hợp với tập tính sinh hoạt của bọn nó.
"Ngôn Tổng, cậu thật sự quá thông minh!!!"
Bạch Minh Cách kích động, nhỏ giọng đề nghị: "Vậy bây giờ chúng ta trở về tìm nhóm người Trác Lệ cùng tới đây đi!"
"Đợi đã."
Ngôn Thù không lập tức hành động, cậu lấy ba lô mình mang theo ra, sau đó nhìn về phía Bạch Minh Cách, nói có hàm ý: "Có muốn ra oai với bọn nó một chút trước không?"
Mắt Bạch Minh Cách sáng lên: "Cậu muốn làm cái gì?"
Ngôn Thù không lên tiếng, cậu lấy từ trong ba lô ra một cái hộp đen hình vuông, cười một cách giảo hoạt: "Bom khói nổ loại nhỏ, mặc dù sức mạnh không quá mạnh nhưng vẫn đủ để làm bọn nó bị sặc."