Anh Chẳng Thương Em Gì Cả

Chương 4:




Màn đêm buông xuống, ngoài những ngôi sao lấp lánh, xung quanh đều là bóng tối yên tĩnh.
Tăng Nghệ Kỳ chất những cành cây vừa nhặt về trên mặt đất sau đó huýt sáo một cái về phía Hồ Nhã nói: "Nhã Tổng, châm lửa đi."
Lúc đó, Hồ Nhã đang cùng với Lâm Quang xử lý cá ở ven đường, nghe thấy tiếng Tăng Nghệ Kỳ cô cũng không quay đầu lại mà chỉ búng tay một cái về phía đó. Chỉ một chốc, trong bóng đêm đen kịt bỗng nhiên sáng lên một đốm lửa, ngọn lửa kia đỏ tươi chói mắt, nó vừa rơi vào những nhánh cây thì đột ngột bùng lên cao đến hơn nửa mét.
Ngọn lửa bập bùng bén lan sang không khí xung quanh, cũng thuận tiện bén lên trên... quần của Tăng Nghệ Kỳ.
"Đệch đệch đệch đệch..." Tăng Nghệ Kỳ nhanh chóng lùi về phía sau, đồng thời vội vàng dập tắt đốm lửa lan đến quần mình, anh ta tức giận gào thét về phía Hồ Nhã: "Bà chị à, chị có thể chính xác chút không hả!"
Ngọn lửa đỏ xua tan cái giá rét và bóng tối buổi đêm.
Hồ Nhã bật cười quay đầu nhìn về phía đó một cái: "Không phải là rất chuẩn rồi à?"
Tăng Nghệ Kỳ giận không có chỗ xả, hai tay anh ta chống nạnh, híp mắt lại sau đó giơ ngón tay phải lên vẽ một vòng tròn trên không trung.
Ngôn Thù đứng cạnh Hồ Nhã tò mò ngó nhìn. Trong tay cậu cầm một hộp sữa chua đang uống dở, thấy hành động của anh ta, cậu vừa định hỏi gì đó thì bỗng chốc cảm thấy xung quanh nổi gió, sau đó gió lại hóa thành thực chất, từng luồng gió tụ hội lại trên ngón tay Tăng Nghệ Kỳ, không lâu sau, mắt thường đã có thể nhìn thấy một lốc xoáy gần như trong suốt được hình thành trên tay anh ta.
Hiển nhiên Hồ Nhã cũng chú ý tới hành động này, cô lanh lẹ xuyên cá lên một nhánh cây rồi tiện tay ném qua cho Lâm Quang, lúc đứng dậy, trong lòng bàn tay cũng đã nổi lên một ngọn lửa, cô nhướng mi về phía Tăng Nghệ Kỳ: "Làm gì, muốn đánh nhau..."
Nhưng cô còn chưa dứt lời, Tăng Nghệ Kỳ đã trực tiếp quăng lốc xoáy trôi lơ lửng trên đầu ngón tay về phía Hồ Nhã, cười ha ha nói: "Không đánh không đánh, chỉ thổi chút gió cho cậu thôi."
Hồ Nhã tránh sang một bên theo bản năng, hiển nhiên cô đã quên mất phía sau mình còn có một Ngôn Thù đang đứng, cô tránh đi, vậy đương nhiên cơn gió đó sẽ trực tiếp thổi đến chỗ Ngôn Thù.
Hoàn toàn không kịp tránh, Ngôn Thù trợn to hai mắt, cậu chỉ cảm thấy có một lực chấn động mạnh tấn công về phía mình buộc cậu phải lùi về phía sau mấy bước. Toàn thân cậu đều chìm vào trong gió nên hoàn toàn không thể khống chế hành động của bản thân, nhưng lúc này, cậu vẫn cố gắng nắm chặt sữa chua trong tay mình đến tận khi cậu đụng vào một thứ gì đó ấm áp, dưới chân chao đảo, sữa chua bay ra ngoài khỏi tay, đồng thời cậu cũng đặt mông ngồi trên mặt đất.
"Sữa chua!!"
Ngôn Thù vô cùng đau lòng nhìn hộp sữa chua bay lên trời rồi rơi tự do xuống đất, còn hơn một nửa cậu đã uống xong đâu!!!
Nhưng ngay khi cậu nghĩ rằng mình sẽ trơ mắt nhìn hộp sữa chua chia năm xẻ bảy trước mặt mình thì chỉ thấy từ phía sau cậu bỗng nhiên hiện ra một cái tay, cái tay đó vững vàng đón lấy hộp sữa chua.
Tâm trạng Ngôn Thù nhanh chóng thay đổi.
Ngôn Thù phát ra tiếng thở phào từ tận đáy lòng, theo bản năng, cậu quay đầu lại nhìn thấy người cậu vừa đụng vào chính là Trác Lệ. Cậu chớp chớp mắt, vừa định nói chuyện thì Trác Lệ đã cau mày mở miệng trước: "Đồ cũng không cầm chắc được à?"
Tiếng cảm ơn lên đến bên miệng bị nuốt ngược lại, Ngôn Thù không vui nói: "Nếu không phải anh đột nhiên xuất hiện rồi đụng phải tôi thì tôi cũng sẽ không bị ngã."
Trác Lệ lạnh nhạt trả lời cậu: "Nếu như tôi không xuất hiện thì bây giờ cậu đã bị gió cuốn vào trong ruộng rồi."
Ngôn Thù theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Quả nhiên, sau lưng cậu chưa đến một mét là hàng rào của quốc lộ, hàng rào không hề cao, theo tình huống lúc nãy thì cậu thật sự có khả năng sẽ trực tiếp bị cuốn xuống dưới.
"Vậy được rồi." Ngôn Thù cào cào mái tóc rối bời do bị gió cuốn của mình, nói: "Cảm ơn anh." Dừng một chút, ánh mắt cậu lại đặt lên hộp sữa chua trên tay Trác Lệ rồi hỏi: "Có thể trả lại sữa chua cho tôi không?"
Trác Lệ đưa sữa chua đến trước mặt Ngôn Thù.
Ngôn Thù nói thêm một tiếng cảm ơn, nhưng cậu vẫn không đưa tay ra lấy mà cứ vậy ngồi dưới đất, theo tư thế Trác Thù đưa sữa chua tới mà uống.
Rõ ràng chỉ là sữa chua vị việt quất nhưng cậu giống như uống được thứ vô cùng quý giá nào đó, thậm chí còn thoải mái mà thở dài một hơi.
Trác Lệ: "..."
Lúc này, Hồ Nhã và Tăng Nghệ Kỳ cũng vội vã chạy tới, hai người đều bị dọa cho hết hồn nên vội vàng đi kiểm tra tình huống của Ngôn Thù, Hồ Nhã nói: "Cậu có sao không? Có bị thương chỗ nào không?"
Tăng Nghệ Kỳ cũng ở bên cạnh nói xin lỗi: "Rất xin lỗi, vừa nãy tôi không chú ý."
Ngôn Thù khoát tay nói: "Không sao đâu."
Nhưng mà đợi cậu nói xong câu này, cậu phát hiện hai người Hồ Nhã và Tăng Nghệ Kỳ đều nhìn về phía Trác Lệ, dáng vẻ vẫn rất lo sợ bất an giống như là đang đợi Trác Lệ dạy bảo.
Giống như là học sinh tiểu học mắc lỗi rồi bị giáo viên chủ nhiệm bắt phải.
"Bây giờ là lúc nào rồi?"
Cuối cùng Trác Lệ cũng mở miệng nói chuyện, sắc mặt anh lạnh băng, giọng nói cũng vô cùng cứng rắn: "Chơi đùa buông thả thế này, kỷ luật trong đội đâu?"
"Anh làm gì mà phải dữ thế?" Lúc này Ngôn Thù mới phát hiện vừa rồi mình đã trực tiếp ngồi lên bàn chân của Trác Lệ, khó trách cậu không cảm thấy lạnh, sau khi đỡ ống quần Trác Lệ đứng lên, cậu nhận lại hộp sữa chua còn dư lại gần một nửa của mình nói: "Tôi không sao, còn rất vui nữa."
Thiếu niên không hề nói dối, trong mắt cậu tràn đầy ý tò mò và vô cùng hâm mộ nói: "Thứ mọi người sử dụng vừa rồi là dị năng à?"
Sau khi virus "S1" bao phủ toàn cầu, có một nhóm nhỏ người sẽ tiến hóa xuất hiện dị năng, nhưng mà quá trình tiến hóa xuất hiện dị năng vô cùng khắc nghiệt, do vấn đề thể chất mạnh yếu khác nhau nên những người có thể kiên trì đến cuối hầu hết đều là Alpha.
Hai người Hồ Nhã và Tăng Nghệ Kỳ nhìn Trác Lệ rồi lại nhìn Ngôn Thù, nhất thời không biết nên trả lời lại câu hỏi của ai.
Ba giây sau, Trác Lệ lạnh lùng nói ra một câu 'Không có lần sau nữa' rồi bước chân rời đi.
Ngôn Thù thề, mặc dù thời gian quen biết còn ngắn nhưng Trác Lệ nhất định là người 'quy củ' nhất nhất cậu từng gặp được trong đời này, giống như mỗi một lời nói một hành động của anh đều nghiêm cẩn như sách giáo khoa, lúc đi đường luôn thẳng lưng, cũng không thích cười, giống y như một ông cụ trẻ tuổi.
"Anh ấy vẫn luôn thế này à?" Ngôn Thù nhìn bóng lưng Trác Lệ rời đi nói: "Cứng rắn, giống một khối băng."
Hồ Nhã và Tăng Nghệ Kỳ đồng loạt bật cười.
Ngôn Thù dựa theo câu nói phía sau mà tự phán đoán một câu: "Nhưng mà tôi cảm thấy anh ấy là một người ngoài lạnh trong nóng." Vừa nói, cậu vừa cúi đầu nhìn đôi giày to hơn so với mình mấy cỡ: "Còn cho tôi mượn giày đi nữa mà."
Hồ Nhã càng cười to hơn, nhưng cô cũng không phản bác lại nói: "Đội trưởng của chúng tôi đúng là một người ngoài lạnh trong nóng."
Cách đó không xa, Lâm Quang đã thuần thục nướng xong mấy con cá, chỉ tùy tiện rắc một ít muối lên trên thôi mùi thơm của cá cũng đã bay xa.
Bụng Ngôn Thù kêu lên ùng ục, cậu nhanh chóng đi lên trước, ngồi xổm xuống bên cạnh Trác Lệ, vô cùng mong đợi hỏi một câu: "Có thể chia cho tôi một con không?"
Nói tới đây, cậu lại nhớ lại cảnh khi ở trạm xăng dầu mình đã quả quyết từ chối Trác Lệ, cậu suy nghĩ một chút rồi nói thêm một câu: "Tôi có thể chia tất cả đồ của tôi cho mọi người."
Trác Lệ liếc mắt nhìn Ngôn Thù, ánh lửa chiếu lên biểu cảm trên mặt cậu càng lộ ra vẻ chân thành hơn.
Nhưng mà một chốc sau, không biết là trong lòng nghĩ tới điều gì, cậu cau mày lại giống như có hơi hối hận, chút chân thành kia từ từ biến mất, cậu mím môi mang theo dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Bỗng nhiên Trác Lệ cảm thấy dáng vẻ này của cậu có chút thú vị, anh lật mặt khác của cá tiếp tục nướng rồi liếc mắt đối diện với ánh mắt của cậu, hỏi: "Sao vậy?"
"À, thì là." Ngôn Thù cân nhắc nhiều lần rồi dùng giọng điệu thương lượng hỏi anh: "Những đồ ăn vặt kia có thể để lại cho tôi được không?"
Nhớ tới viên kẹo lúc trước Ngôn Thù đưa cho mình, Trác Lệ hơi nhíu mày, thứ thức ăn ngọt đến phát ngấy kia đương nhiên sẽ không có ai cướp với cậu.
Thấy anh không nói lời nào, Ngôn Thù chưa từ bỏ ý định mà hỏi thêm một câu: "Không thể được sao?"
Trác Lệ không chọc cậu nữa, anh đưa con cá vừa nướng xong sang cho Ngôn Thù, lời ít ý nhiều nói ra hai chữ: "Ăn đi."
Ngôn Thù biết anh đã đồng ý rồi, sau khi thở phào nhẹ nhõm, cậu vui mừng hớn hở nhận lấy cá nướng. Sau đó cậu chỉ thổi qua loa hai cái đã không kịp chờ nữa mà cắn một ngụm.
Rõ ràng chỉ là cá dùng lửa nướng chín một cách đơn giản, nhưng bên ngoài cháy, bên trong mềm, lúc ăn vào thấy vừa thơm vừa tươi, toàn thân cũng cảm thấy ấm áp lên.
Nhận được sự đồng ý của Ngôn Thù đương nhiên Trác Lệ cũng không khách khí với cậu nữa, anh đứng lên đi về phía xe bán tải định nấu một chút cơm.
Ngôn Thù thì mang theo dáng vẻ tò mò ngoan ngoãn đi theo phía sau Trác Lệ, cậu vừa cầm cá nướng cẩn thận ăn vừa hỏi một câu không rõ ràng: "Anh còn biết làm gì ăn ngon ngon không?"
Trác Lệ lưu loát nhảy lên xe xách nửa túi gạo kia xuống rồi lắc đầu: "Không biết."
Ngôn Thù nói: "Bên trong hộp giấy hình như còn có một khúc lạp xưởng hút chân không, có muốn cắt một ít ra ăn với cơm không, ngon lắm."
Nghe thấy vậy, Trác Lệ chỉ đành lên xe một lần nữa.
Trong quá trình chờ đợi, Ngôn Thù dựa vào xe nhìn Trác Lệ sau đó cúi đầu cắn một ngụm cá, nghĩ tới giì đó, cậu có hơi tò mò hỏi: "Vậy, dị năng của anh chắc là liên quan đến băng à?"
Trong quá trình tiến hóa, dị năng phát triển ra ngoài phần lớn đều có liên quan đến pheromone, giống như Hồ Nhã và Tăng Nghệ Kỳ, pheromone của họn họ hẳn là cũng có liên quan tới lửa và gió.
Trác Lệ bước xuống từ trên xe, anh không trả lời câu hỏi này của Ngôn Thù mà đi về phía đống lửa bên kia.
Ngôn Thù nhắm mắt theo đuôi đi phía sau lưng anh, nói: "Anh không nói tôi cũng biết."
Dừng lại một chút, cậu nói vô cùng khẳng định: "Tôi cảm thấy anh nhất định có dị băng lạnh căm căm."
Bước chân Trác Lệ hơi dừng lại, anh quay đầu nhìn về phía Ngôn Thù, chân mày cũng nhíu lại.
"Cái này có gì phải giấu giếm." Ngôn Thù chớp chớp mắt với anh, trong nụ cười của cậu ẩn chứa chút gian xảo rồi nói thẳng ra: "Tôi đã ngửi pheromone của anh, là suối băng đúng không?"
Chân mày Trác Lệ càng nhíu chặt hơn.
Anh thật sự có hơi không biết nói cái gì.
Một Omega sao có thể cởi mở như vậy chứ, chủ động đi ngửi pheromone của Alpha thì thôi đi, vậy mà còn có thể nói ra những lời này mà mặt không đỏ tim không đập nhanh à.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.