Người yêu em nhất chính là anh
Sao em nỡ làm anh đau lòng.
Người yêu em nhất chính là anh
(Hoàng Phẩm Nguyên)
Vết thương vừa lành thì Bạch Ký Minh cũng phải trở lại trường, một tuần nghỉ ngơi kết thúc. Bây giờ đã là cuối tháng mười một, giáo viên dạy thay thấy cậu trở lại thì thở phào nhẹ nhõm, ngồi trên ghế xoay xoay vài vòng.
Bạch Ký Minh nhếch môi cười khẽ. Học sinh trường thể thao chỉ nghe lời huấn luyện viên hoặc thầy chủ nhiệm của mình, đôi khi lời nói của thầy hiệu trưởng cũng không có tác dụng. Vì thế sợ nhất phải dạy hộ người khác, áp lực rất lớn. Bạch Ký Minh cảm ơn một tiếng, cầm sổ điểm danh và giáo án bước vào lớp.
Hai ba tháng không gặp, học sinh vẫn như vậy, nghe thấy thầy Bạch quay lại, đứa nào đứa nấy giả bộ ngoan ngoãn ngồi đúng vị trí. Cậu vừa bước vào, một tràng vỗ tay vang lên rộn rã, còn ra sức huýt sáo.
Một lũ tiểu quỹ.
Bạch Ký Minh nhìn lướt qua lớp để xem có thiếu ai không. Ở trường này trốn học là chuyện rất phổ biến, có điều theo lý thì bọn chúng vẫn phải nể mặt tiết của thầy chủ nhiệm.
Vẫn thiếu một người – Lạc Nhất Lân.
Bạch Ký Minh thản nhiên ổn định lại lớp, sau đó bắt đầu giảng bài. Đối với đám học sinh này, sách đại số không khác gì sách trời, lớp ba mươi, bốn mươi đứa, may lắm thì có bốn, năm đứa nghe cậu giảng.
Một tiết học vội vàng kết thúc, Bạch Ký Minh đi tìm thầy giáo dạy thay, hỏi han tình hình của Lạc Nhất Lân. Kết quả khiến cậu vô cùng kinh ngạc, hôm qua Lạc Nhất Lân bị đuổi học vì hành vi quấy rối bạn cùng phòng, có lẽ lúc này đang thu dọn đồ đạc. Bạch Ký Minh nghĩ ngợi một lúc rồi đổi tiết với một thầy giáo khác, rảo bước tới ký túc xá nam tìm
***
Nói quấy rối kỳ thực vẫn còn nhẹ, Lạc Nhất Lân nhân lúc mọi người ra sân luyện tập, đã lôi một cậu học sinh lên giường làm loạn. Thầy giám thị đi ngang vô tình phát hiện, lập tức xông vào ngăn lại.
Cậu học sinh kia mới vào trường chưa được hai tháng, lúc này sợ chết khiếp, liền chỉ tay vào Lạc Nhất Lân, nói mình bị hắn cưỡng bức. Lạc Nhất Lân lạnh lùng
nhìn cái người suốt ngày bám lấy hắn, đêm hôm trước còn chủ động mò đến giường, hắn nhếch mép cười khinh bỉ.
Vấn đề này rất nghiêm trọng, thầy giám thị không dám tự ý quyết định, phải báo lên nhà trường.
Kỳ lạ nhất là thái độ của Lạc Nhất Lân, không thanh minh, không thừa nhận cũng không phủ nhận, cuối cùng chỉ nói một câu: “Tôi sẽ nghỉ học”, rồi quay lưng bỏ đi. Trường hợp này, nhẽ ra phải mời phụ huynh đến, cùng nhà trường bàn bạc biện pháp giải quyết. Nhưng số máy phụ huynh trên tay thầy huấn luyện, gọi bao lần cũng không liên lạc được, Lạc Nhất Lân lại từ chối tiết lộ địa chỉ nhà và cách liên lạc khác, khiến nhà trường bó tay. Đang bận nghĩ cách giải quyết thì Lạc Nhất Lân đã chủ động dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà.
***
Bạch Ký Minh chạy đến ký túc xá nam, thấy một đám học sinh đang tụ tập trước cửa phòng Lạc Nhất Lân, chỉ chỉ trỏ trỏ. Cậu đi chậm lại, bước đến quát lớn: “Giờ này không lên lớp, túm tụm ở đây làm gì? Từng người báo cáo tên gì lớp nào, đang trốn tiết phải không?”
Lũ học sinh vừa thấy thầy giáo đã bỏ chạy tán loạn. Bạch Ký Minh đến trước cánh cửa đang mở, bên trong lộn xộn bừa bãi, Lạc Nhất Lân thong thả nhét quần áo vào ba lô, gương mặt hết sức thờ ơ.
Bạch Ký Minh do dự một chút, bước vào, đang định lên tiếng thì đằng sau vang lên một tràng huyên náo, vài cô gái chạy tới, ra sức gào thét: “Lạc Nhất Lân, bọn mình ủng hộ cậu!”; “Không cần để tâm mấy bọn họ không hiểu thế nào là tình yêu chân chính.”; “Đúng! Lạc Nhất Lân, bọn mình ủng hộ cậu! Hãy ở lại chiến đấu đến cùng!”
Bạch Ký Minh nhíu mày, quay lại nhìn những khuôn mặt đang vô cùng kích động hiếu kỳ hoặc phẫn nộ kia. Giọng nói lạnh lùng của Lạc Nhất Lân chen vào: “Cút.”
Mấy cô gái ngơ ngác nhìn nhau, cô gái can đảm nhất bước lên giải thích: “Lạc Nhất Lân, bọn mình chỉ là muốn giúp…”
“Mẹ kiếp tao bảo chúng mày cút đi!” Lạc Nhất Lân ném một chiếc cốc về phía các cô gái. Những tiếng hét thất thanh vang lên, chiếc cốc vỡ vụn trên sàn nhà. Mấy cô gái cắn môi bất mãn bỏ đi.
Bạch Ký Minh nhìn những mảnh thủy tinh vỡ, lông mày chau lại, cậu nói: “Ai cũng cần có trách nhiệm bảo vệ môi trường.”
Lạc Nhất Lân ngẩng đầu nhìn cậu, như thể mới phát hiện ra sự có mặt của người thầy này, vứt quần áo xuống, ngồi phịch lên ghế. Bạch Ký Minh đóng cửa phòng, chốt lại. Lạc Nhất Lân không ngăn cản, chỉ cười nhạt: “Sao thế, không sợ bị tôi quấy rối sao?”
Bạch Ký Minh ngồi xuống bên cạnh hắn: “Cậu đã quấy rối rồi.”
Lạc Nhất Lân rút một điếu thuốc trong túi quần đưa cho Bạch Ký Minh. Cậu do dự một lát, rồi nhận lấy, để hắn châm lửa. Căn phòng yên tĩnh trở lại, hai người
mặc kệ khung cảnh bừa bộn xung quanh, hưởng thụ ánh nắng ấm áp của mùa thu và sự yên tĩnh hiếm có này.
“Biết hút thuốc từ khi nào?” Lạc Nhất Lân mở miệng trước. “Đại học, lúc phát hiện bản thân có khuynh hướng đồng tính.” “Lúc đấy rất căng thẳng, sợ hãi à?”
“Người đàn ông đó dạy tôi hút thuốc, lúc mười lăm tuổi.”
đây.”
Bạch Ký Minh nhìn chàng thiếu niên bên cạnh nói: “Kể đi, tôi đang nghe
Lạc Nhất Lân nheo mắt, chậm rãi thở ra một vòng khói, nhìn nó dần dần mờ nhạt, biến mất vào không trung. Hắn rất hiếm khi nhớ về chuyện đó. Nhưng không có nghĩa là đã quên, vết tích quá dài quá sâu, cách duy nhất bảo vệ bản thân chính là lờ nó đi.
Bây giờ tính kỹ, Lạc Nhất Lân có ít nhất bốn bà mẹ, năm ông bố, nếu chỉ xét
trên giấy tờ, không tính đến quan hệ huyết thống.
Bố mẹ ruột của hắn đã ly hôn ngay sau khi hắn ra đời. Sau đó hai người như thể thi xem ai tái hôn nhiều hơn, ai lấy được người giàu có hơn. Có một điều kỳ quặc là họ đều không có thêm đứa con nào nữa. Vì thế đối với đứa con độc nhất này, có thể nói là cực kỳ nuông chiều.
Họ không ngừng cho hắn tiền, thi thoảng gọi điện dặn dò vài câu, rất ít những cuộc gặp mặt thân thiết, đó là tất cả cách biểu lộ tình yêu của họ. Lúc nhỏ Lạc Nhất Lân thường nằm một mình trên chiếc giường lớn lộng lẫy, tay ôm đồ chơi bằng nhung đắt tiền, mắt mở trừng trừng đối diện với bóng tối và sự cô độc tột cùng.
Lạc Nhất Lân chưa từng trải qua thời đi học bình thường, chưa đến tuổi tới trường đã bị đưa vào trường thể thao ở địa phương học Wushu. Như vậy có rất nhiều lợi thế, trường thể thao là một môi trường khép kín, lại không bị áp lực lên lớp. Không cần lo việc đưa đi đón về, cũng không bị bảng điểm gửi về nhà hay họp phụ huynh làm phiền. Còn về đứa trẻ, chẳng phải đã có thầy huấn luyện và bạn học rồi sao?
Lạc Nhất Lân nhanh chóng bộc lộ tiềm năng thể thao xuất chúng của mình. Đầu óc nhanh nhẹn thông minh, cơ thể dẻo dai linh hoạt, cả ý chí quật cường quyết không chịu thua. Hắn từng nói với Bạch Ký Minh, hắn không phải là loại vô dụng chỉ biết ăn không có bản lĩnh, câu này hoàn toàn không phải khoác lác. Năm mười bốn tuổi, Lạc Nhất Lân giành được chức vô địch giải Wushu trẻ toàn quốc. Hiện nay tiền lương mỗi tháng của hắn không ít hơn Bạch Ký Minh là
Mọi người đều kỳ vọng vào ngôi sao mới này, thế vận hội Olympic Bắc Kinh 2008, có lẽ Wushu cũng được xếp vào hạng mục thi đấu. Lúc đó Lạc Nhất Lân vừa tròn mười tám tuổi.
Chính vào lúc này thì vấn đề phát sinh – hoặc có thể nói, vấn đề tồn tại từ lâu, chẳng qua không ai thèm để ý mà thôi. Lạc Nhất Lân tỏ ra vô cùng tin tưởng ỷ lại vào sư huynh hơn hắn năm, sáu tuổi.
Bây giờ nghĩ lại, Lạc Nhất Lân vẫn không hiểu được, bản thân hắn có khuynh hướng đồng tính bẩm sinh hay là bị hoàn cảnh sau này tác động.
Năm mười bốn, mười lăm tuổi, khi hắn còn chưa kịp làm rõ khái niệm *** thì đã rơi vào vòng tay ấm áp của người thanh niên kia, không cách nào thoát ra được.
Có lẽ đó không gọi là tình yêu. Cô đơn quá lâu, lạnh giá quá lâu, chỉ một chút quan tâm chăm sóc cũng khiến Lạc Nhất Lân như con thiêu thân lao đầu vào lửa, không gì ngăn được.
Năm mười sáu tuổi, người thanh niên đó hứa với hắn sẽ bên nhau trọn đời. Lạc Nhất Lân tuổi trẻ nông cạn, không chút hoài nghi sự chân thành của người kia, để mặc bờ môi nồng nhiệt chiếm lấy mình, để mặc những lời yêu thương ngọt ngào bên tai.
Sự việc chưa phát triển đến mức không thể cứu vãn thì đã bị người khác phát hiện, cũng không biết đối với Lạc Nhất Lân là họa hay là phúc. Hắn là vận động viên được kỳ vọng nhiều nhất, tương lai rất có khả năng sẽ là quán quân thế giới. Bất luận là nhà trường, huấn luyện viên hay các thầy cô giáo đều có thái độ rất nghiêm túc với chuyện này. Đương nhiên là họ phản đối, đầu tiên, vận động viên
Lạc Nhất Lân tính khí cố chấp quyết đoán, nhất định không chịu thỏa hiệp. Cho dù là kiên nhẫn thuyết phục hay phê bình nghiêm khắc thậm chí sỉ nhục cũng không làm cậu thiếu niên này lùi bước.
Cách này không được, nhà trường đành tìm cách khác. Họ cho người thanh niên kia ba sự lựa chọn, một là vào đơn vị bộ đội quân khu, sau này có thể tham gia đội “Bát Nhất” [9]; hai là đi học tỉnh khác, sau này vào đội tuyển quốc gia; ba là ở lại trường này, cả đời cũng không ngóc đầu lên được.
Hai lựa chọn đầu là mong ước của mỗi vận động viên, ngang với việc một học sinh trung học bình thường được gửi đến viện nghiên cứu khoa học quốc gia. Cho dù chàng thanh niên mới hai mươi tuổi đầu này chọn con đường nào, chúng ta cũng không thể trách cứ được gì. Đứng trước áp lực của hiện thực, những lời thề non hẹn biển nhạt nhòa hơn cả khói thuốc thở ra từ miệng Lạc Nhất Lân. Chúng ta chỉ có thể nói, Lạc Nhất Lân còn quá trẻ, quá ngây thơ, quá khát khao được yêu và quá đỗi cô đơn.
Chẳng ai dám làm gì Lạc Nhất Lân, mọi người thận trọng từng chút, cố tình né tránh bàn đến chuyện này. Danh hiệu vô địch thế giới trong tương lai, một vận động viên rất có khả năng giành được tấm huy chương vàng đầu tiên của môn Wushu Olympic, niềm vinh dự và kỳ vọng lớn lao đã khiến nhà trường tìm mọi biện pháp phong tỏa tin tức dư luận, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng không có biện pháp nào ngăn cản được cơn sóng ngầm đang cuộn trào mãnh liệt. Những ánh mắt khinh miệt, chế giễu, hiếu kỳ, thăm dò, đồng cảm hay thương hại, cả những ngôn từ ám chỉ mơ hồ, giống như lưỡi cưa cùn lạnh lẽo hết lần này đến lần khác cắt xuống thần kinh vốn đã yếu mềm của hắn.
Cuối cùng người làm Lạc Nhất Lân suy sụp là bố mẹ hắn. Đã mấy năm không gặp, lần này không ai bảo ai cùng đến đón hắn về ngôi nhà xa hoa nhưng trống trải đó, vừa đóng cửa, họ bắt đầu tranh cãi ầm ĩ trong phòng ngủ.
Lạc Nhất Lân ngồi trên sô pha phòng khách, nghe những tiếng căm phẫn phát ra từ người đàn ông và giọng nói tru tréo của người phụ nữ. Họ trách móc nhau về lỗi lầm và sự vô tâm của đối phương, chuyện không liên quan trước đây cũng lôi hết ra. Thật kỳ lạ, những lúc này trí nhớ và khả năng thể hiện của con người mới hoàn hảo làm sao.
Trận chiến vào lúc căng thẳng nhất, ngoài chửi bới ra, toàn bộ dự tính ban đầu của họ đều đã quên sạch. Một người nói, chỉ có cái loại đàn bà lẳng lơ đê tiện vô liêm sỉ mới đẻ ra một thằng con biến thái. Người kia đốp lại, biến thái cũng là nòi giống nhà anh, mầm thối mà đòi ra trái ngọt ư? Không biết kiếp trước đã làm chuyện thất đức gì mà lại nuôi phải thứ quái gở như vậy.
Lạc Nhất Lân không nói gì, thong thả đứng dậy, từng bước đi đến trước cánh cửa đóng chặt, tay giơ ra trước, chân nhấc cao, kết quả rèn luyện gian khổ
“Rầm” một tiếng, cánh cửa bật tung, hai người ở trong nhất thời ngậm miệng, mặt đỏ tía tai ngước lên nhìn, chỉ bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo tuyệt vọng của Lạc Nhất Lân.
Từ đó trở đi Lạc Nhất Lân không muốn gặp mặt họ nữa, hắn rời khỏi ngôi trường đó, ra ra vào vào đi khắp các trường thể thao của tỉnh L. Hắn từ chối tham gia bất cứ trận đấu nào, bắt đầu hút thuốc uống rượu, lên giường với những chàng trai có hứng thú, ra ngoài là đánh nhau ẩu đả.
Đó là cách đặc biệt mà lứa tuổi hắn dùng để chống lại xã hội. Bạch Ký Minh cố làm ra vẻ bình tĩnh, lắng nghe giọng nói nhàn nhạt của cậu thiếu niên quật
cường bên cạnh mình. Chỉ có điều ngón tay cầm thuốc hơi run rẩy, khóe mắt lấp lánh những giọt nước đã để lộ ra nỗi đau trong lòng cậu.
Bạch Ký Minh không an ủi hắn. Là một người đàn ông, cậu hiểu rõ, sự đồng cảm không đúng chỗ là một sự sỉ nhục. Cậu dụi điếu thuốc trên tay, quay mặt đối diện với bức tường trắng toát.
Chờ cho Lạc Nhất Lân trấn tĩnh lại, Bạch Ký Minh mới nói: “Cứ sống như thế này mãi sao?”
“Ha ha, còn biết sống thế nào nữa? Mẹ kiếp, tôi chỉ là một tên quái vật.”, Lạc Nhất Lân cười nhạt.
Bạch Ký Minh chán nản nhắm mắt lại, thở dài trong lòng. Người lớn đôi khi nói mà không nghĩ, vô tình gây tổn thương quá lớn cho đứa trẻ. “Đừng để ý đến người khác,” cậu cố bình tĩnh nói, “quan trọng là cậu đối xử với bản thân như thế nào. Không ai có thể sống thay cậu, chỉ có vài chục năm ngắn ngủ, sao lại phải để
Lạc Nhất Lân nhếch mép, cắt ngang lời Bạch Ký Minh: “Đừng nói mấy đạo lý vô dụng đó với tôi, anh có thể không để ý sao? Anh có dám chạy ra ngoài kia
“Bây giờ cả thế giới đang dần dần tiếp nhận…”
“Tiếp nhận? Tiếp nhận như nào? Giống như đám con gái ngu ngốc lúc nãy à?” Lạc Nhất Lân chỉ ra cửa: “Nói gì mà ủng hộ, đồng tình. Tôi cần bọn nó đồng tình chắc? Cần bọn nó ủng hộ? Bọn nó là cái gì? Ngoài mấy câu hỏi nhạt thếch còn biết làm gì? Trừ tò mò ra thì có gì? Đó gọi là tiếp nhận à? Bọn nó có dám đi hỏi
người bình thường làm tình như thế nào không? Có tùy tiện dò hỏi quá trình yêu đương của người ta không? Bọn nó thì hiểu gì về tình cảm giữa hai kẻ đồng tính? Trong mắt chúng, chẳng qua là hai anh chàng đẹp trai, cố moi móc chuyện riêng tư của người ta, để thỏa mãn dục vọng ghê tởm của bản thân. Mẹ kiếp, đấy gọi là tiếp nhận à?”
Bạch Ký Minh nghĩ tới Trình Hướng Vũ, cắn môi nói: “Cậu quá cực đoan”, rồi bình thản: “Cũng giống như trên đường gặp một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, ai mà chẳng nhìn vài cái. Không cần nhạy cảm thế đâu. Rốt cuộc là bọn họ không thể tiếp nhận, hay là sâu trong lòng cậu không dám chấp nhận đây? Cho dù bọn họ có sai, thì cậu cũng không đáng phải gánh lấy hậu quả. Cậu từ bỏ cuộc đời mình, từ bỏ ước mơ, chỉ để chống lại sự kỳ thị của bọn họ sao? Tôi biết cậu hận người thanh niên kia, vào thời khắc quan trọng nhất đã rời bỏ cậu; cậu cũng hận bố mẹ, ngay từ đầu đã không cần cậu. Nhưng bây giờ, chính cậu đang vứt bỏ bản thân mình. Cậu có gì khác với những người kia? Đều hèn nhát, đều không có dũng khí đối mặt với áp lực, không có can đảm đấu tranh vì những thứ mà mình muốn.”
“Anh có không?”, Lạc Nhất Lân hỏi, Bạch Ký Minh sững người, nghe hắn nhắc lại, “Anh có dũng khí không? Anh đã giành được thứ mà mình muốn chưa?”
Bạch Ký Minh không trả lời, nghĩ đến sự cự tuyệt và lạnh nhạt mà mình dành cho Liêu Duy Tín, cậu cúi đầu.
Lạc Nhất Lân cười khẩy: “Anh có biết tôi ghét nhất điều gì ở nhà giáo các người không? Ràng bản thân cũng không làm được, lại cứ thích đòi hỏi người khác.”
Bạch Ký Minh bước đến cửa sổ. Bên ngoài nắng vàng rực rỡ, đến gần mới thấy gió rất to, những rặng bạch dương khô héo đung đưa không ngừng.
Cậu hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: “Tôi biết thế giới này có những chỗ tối tăm, nhưng chỉ có thể miêu tả về ánh sáng cho học sinh; tôi biết đời người nhiều khi không có sự lựa chọn và cả đau thương, nhưng lại muốn đem đến niềm tin và lạc quan cho học sinh; tôi biết thế giới này vốn không công bằng, nhưng lại muốn học sinh tin vào chính nghĩa và công lý. Có lẽ tôi không có dũng khí. Chắc bởi vì bản thân không làm được, nên mới hy vọng người khác thành công. Như thế, cuộc đời mới có hy vọng, mộng tưởng mới có giá trị.”
Cậu nhìn vào mắt Lạc Nhất Lân: “Số mệnh là của cậu, bất luận là vui vẻ hay bi ai, đau khổ hay hạnh phúc, đều chỉ có mình cậu gánh lấy. Bất cứ ai, cho dù có thân thiết đến đâu, cũng chỉ là khách qua đường trên cuộc đời mà thôi. Chỉ là có
Lạc Nhất Lân nhìn Bạch Ký Minh, người đàn ông hơn cậu sáu bảy tuổi, có khí chất kỳ lạ làm người ta bình tĩnh trở lại. Rất nhiều năm về sau, khung cảnh này, mơ hồ như một giấc mộng xa xôi, thậm chí cuộc nói chuyện đó hắn cũng không
Lạc Nhất Lân bước tới, tựa đầu vào vai Bạch Ký Minh, hít thật sâu: “Bạch Ký Minh, anh là niềm hy vọng của tôi sao?”
“Không phải”, Bạch Ký Minh trả lời dứt khoát.
Lạc Nhất Lân ngẩng đầu, cười: “Đôi lúc anh thật tàn nhẫn.”
“Cho cậu niềm hy vọng giả tạo mới tàn nhẫn.”, Bạch Ký Minh vẫn bình thản trả lời, cậu cầm ba lô du lịch lên, “Đi nào, tôi tiễn cậu.”
“Thôi, tôi tự đi cũng được.”, Lạc Nhất Lân nhận chiếc ba lô, nhướng mày nhìn cậu, “Có lẽ, tôi sẽ còn đến tìm anh.”
“Được thôi.”, Bạch Ký Minh mỉm cười: “Đợi cậu có bản lĩnh hẵng hay, tôi chống mắt chờ xem đây.”
***
Liêu Duy Tín vừa về nhà đã phát hiện Bạch Ký Minh có chút kỳ lạ. Bất kể ăn cơm hay xem tivi đều không tập trung. Nhất định xảy ra chuyện gì rồi, nhưng Liêu Duy Tín không hỏi. Đêm đó Bạch Ký Minh ngồi trong lòng anh nhất định không chịu rời, cựa qua cựa lại, còn chủ động hôn anh. Liêu Duy Tín bật cười đè cậu ra sô pha, làm một hiệp.
Tắm xong, hai người nằm trên giường nói chuyện câu được câu mất. Bạch Ký Minh thấp giọng hỏi: “Duy Tín, hồi đó anh rất khổ sở phải không?”
Liêu Duy Tín ngẫm nghĩ rất lâu, nói: “Em là khó theo đuổi nhất, nóng tính, bướng bỉnh, mồm mép thì lợi hại, lại lạnh lùng đáng sợ. Ôi, thật là khó chiều…”. Anh còn định nói nữa, nhưng thấy mắt Bạch Ký Minh trợn lên càng lúc càng to liền nhanh chóng sáng suốt bổ sung một câu, “Đương nhiên vì em như thế nên anh mới thích.”
Bạch Ký Minh rộng lượng không tính sổ với Liêu Duy Tín, kéo tay của anh áp vào bàn tay mình. Bàn tay hai người to như nhau, nhưng tay Liêu Duy Tín có nhiều vết chai nên thô ráp hơn.
Bạch Ký Minh làm bộ thản nhiên hỏi một câu: “Duy Tín, anh nói xem, chúng ta liệu có hạnh phúc không?”
Liêu Duy Tín nghịch ngón tay cậu, nói: “Bây giờ chúng ta không phải đang rất hạnh phúc sao?”
“Liệu chúng ta có thể hạnh phúc mãi không?”
“Chỉ cần em đừng quá cố chấp, anh tin là sẽ như vậy.” Liêu Duy Tín cười.
Bạch Ký Minh không nói nữa, áp mặt lên ngực Liêu Duy Tín, nhắm mắt lắng nghe nhịp tim bình an của anh, hai người cứ ôm nhau chìm vào giấc ngủ.