Anh Chồng Đến Từ Cổ Đại

Chương 113: Xuất thần




Vòng tay phỉ thúy này quá quý! Cam Mạn Mai không định nhận.
Tuy rằng ở trong lòng bà, cơ hồ đã coi Tống Gia Thành thành con rể của mình.
Nhưng kể là con rể, cũng không thể cầm thứ trân quý như vậy của hắn.
Cam Mạn Mai đánh giá cái vòng tay này, cảm thấy vòng tay có tỉ lệ tốt như vậy, như thế nào cũng phải đến mấy chục, gần trăm vạn.
Đeo thứ đắt giá như vậy trên tay, bà thật sự không dám di chuyển tay quá nhanh.
Bà nhẹ nhàng đặt vòng tay vào hộp, lại lần nữa giải quyết: “Tiểu Ngôn, tâm ý của cháu dì đã biết, vòng tay này cháu cứ cầm đi, dì thật sự không thể nhận.”
Tống Gia Thành nghe vậy vội vàng đặt miếng bánh sandwich xuống, nghiêm mặt nói: “Dì, chú, tại đây cháu và tiểu Hạ cũng có một việc muốn nói với hai người.”
“Đó là lần này vè cổ đại, cháu và tiểu Hạ đã xác định quan hệ, hiện tại hai người chúng cháu đã là quan hệ yêu đương.”
“Thật sự?”
Cam Mạn Mai cùng Đỗ Hùng Hoa nghe vậy đều lộ rõ vui mừng trên nét mặt, tuy rằng bọn họ đã sớm đến kết quả này, nhưng đương sự thật sự xác nhận, trong lòng bọn họ vẫn có chút không thể tin được.
Vốn Đỗ Khanh còn không định nói cho cha mẹ biết chuyện sớm như vậy, bọn họ còn chưa kịp thương lượng chuyện này, cho nên lúc này Tống Gia Thành đột nhiên nói với cha mẹ cô, vẫn là cô nàng cảm thấy có chút co quắp.
Bất quá Tống Gia Thành đã nói, Đỗ Khanh cũng không thể lên tiếng phủ nhận sự thật, cho nên dưới ánh nhìn chăm chú của cha mẹ, cô vội vàng gật gật đầu.
Đỗ Hùng Hoa cao hứng vỗ vỗ đùi, đều nói ố vợ xem con rể như thế nào cũng không vừa mắt, nhưng không biết như thế nào mà, ông xem tiểu Ngôn chính là như thế nào cũng thuận mắt.
Lớn lên đẹp, tính cách tốt, nhân phẩm tốt, cờ nghệ cũng tốt,người trẻ tuổi như vậy ở hiện đại được xem như lông phượng sừng lân, hiện giờ tài nguyên trân quý như thế đã bị con gái bảo bối ôm lấy, ông sao có thể cảm thấy không hài lòng chứ.
“Ai nha, đây thật đúng là một chuyện tốt, nhất định phải chúc mừng tử tế một chút, như vậy đi, buổi tối tôi đặt bàn ở Hải Đỉnh, cả nhà chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn một bữa, tiểu Ngôn, tối hôm nay hai chú cháu ta nhất định phải uống mấy chén, coi như chúc mừng hai đứa nắm tay đi vào gia đoạn mới.”
Tống Gia Thành nghe vậy vội vàng đáp ứng, tuy rằng hắn không biết Hải Đỉnh là địa phương nào, nhưng theo hắn đoán hẳn là một tửu lầu.
Bởi vì Cam Mạn Mai cùng Đỗ Hùng Hoa còn phải vị làm, cho nên kể cả rất vui, cũng không thể ở trong nhà lâu. Mà Tống Gia Thành nói cái gì cũng đều kiên trì muốn Cam Mạn Mai nhận lấy vòng tay, hơn nữa Đỗ Khanh cũng ở một bên hát đệm, bà chỉ có thể ỡm ờ đeo vòng tay lên.
Đơn vị của Cam Mạn Mai cách đơn vị Đỗ Hùng Hoa không xa, cho nên hai vợ chồng vẫn luôn cùng nhau ra cửa đi làm ngần ấy năm.
Nếu là mấy năm trước, khi Đỗ Khanh còn nhỏ, hai vợ chồng ra cửa đi làm còn không yên tâm dặn dò con gái vài câu, giờ Đỗ Khanh đều đã lớn như vậy, bọn họ không có gì để nói, chào hỏi xong liền đi làm.
Hai người đi rồi, Đỗ Khanh cùng Tống Gia Thành đối mặt ngồi trước bàn ăn, hơi có chút xấu hổ, mắt to trừng mắt nhỏ.
Đỗ Khanh cúi đầu ho nhẹ hai tiếng: “À ừ, anh nhanh ăn đi, ăn xong em còn rửa bát.”
Lúc này trong phòng cũng chỉ còn hai người bọn họ, Tống Gia Thành không khỏi nhớ tới tình cảnh tối qua, làm hắn cứ nhìn chằm chằm vào môi Đỗ Khanh xuất thần.
Ánh mắt của hắn thật sự quá lộ liễu, làm mặt Đỗ Khanh hơi hơi nóng lên.
Thật là, dù đêm qua cô xúc động một chút, nhưng cũng không đến mức phải dùng ánh mắt lăng trì như vậy nhìn cô đi?
Nếu trong lòng hắn có suy nghĩ hoặc là ý kiến gì, có thể nói thẳng mà.
Thực mau thuyết phục bản thân xong, tự tin trong lòng Đỗ Khanh hơi tăng, thấy Tống Gia Thành còn ngơ ngác nhìn chằm chằm chính mình, cô cong tay gõ gõ trên bàn cơm.
“Nhìn cái gì vậy, hoàn hồn, em nói chuyện anh có nghe thấy không?”
Giọng Đỗ Khanh nói chuyện hơi run run, nếu Tống Gia Thành cẩn thận quan sát một chút sẽ biết, lúc này cô chỉ giả bộ tự tin mà thôi.
Bất quá bởi vì Tống Gia Thành đang xuất thần, cho nên không hề nhận thấy cô có chỗ không đúng.
Hắn một bên vội vàng ăn sáng, một bên nói với Đỗ Khanh: “Nàng cứ về phòng nghỉ ngơi đi, đợi chút nữa ta sẽ thu thập.”
“Anh?” Đỗ Khanh nghe vậy hoài nghi nhìn thoáng qua.
Hắn chính là quý công tử mười ngón không dính nước, đi rửa chén? Hắn thật sự biết sao?
Tống Gia Thành vội vàng gật đầu: “Ta có thể, còn không phải là rửa chén sao, lại không phải chuyện gì khó.”
Hắn đã nói như vậy, Đỗ Khanh chỉ có thể tùy hắn, cô nghĩ tới kết quả xấu nhất cũng chỉ là vỡ mấy cái đĩa cái bát thôi, kết quả này trong phạm vi cô có thể thừa nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.