Anh Chồng Đến Từ Cổ Đại

Chương 136: Hẹn hò




Để cho bác sĩ Tần thưởng thức chính là—— trên người Tống Gia Thành không có sự nóng nảy của phần lớn người trẻ tuổi.
Lúc ở Lý gia, hắn luôn canh giữ ở cửa, liền chứng minh hắn là một người biết săn sóc người khác.
Hơn nữa cử chỉ khéo léo, bề ngoài xuất sắc, thật sự rất khó làm bác sĩ Tần không thay đổi ấn tượng ban đầu trong lòng.
Tiễn bác sĩ Tần đi, Đỗ Khanh quay đầu hỏi Tống Gia Thành: “Hôm nay đã xong chính sự rồi, chúng ta đi ăn cơm trưa trước, ăn xong cơm trưa lại đi xem phim nhé?”
Xem phim là chuyện phải làm khi yêu đương, Đỗ Khanh cảm thấy mình cùng Tống Gia Thành cũng cần thử một lần.
Lại nói ngày mai cô sẽ phải đi làm bình thường, khoảng thời gian tới phải làm việc liên tục, bỏ lỡ hôm nay, không chừng phải chờ một thời gian dài nữa mới có thời gian đi xem him cùng hắn.
Tống Gia Thành không hề nghĩ ngợi liền gật đầu đồng ý: “Được, cứ theo sắp xếp của em.”
Đỗ Khanh cũng biết hiện tại sự hiểu biết của Tống Gia Thành đối với cuộc sống hiện đại chỉ trên lý thuyết, khiếm khuyết về thực tế, cho nên cũng không khó xử hắn, móc di động ra: “Hôm nay chúng ta đi ăn cơm Tây được không?”
Tống Gia Thành đã thấy trong TV, nhân vật chính đi ăn cơm Tây, biết cơm Tây cần chú ý dáng vẻ và lễ nghi, trong lòng có chút khẩn trương, lo lắng mình không biết gì cả, tới nhà hàng sẽ làm gì đó xấu hổ trước mặt mọi người.
Bất quá Tống Gia Thành đã quen ủng hộ mọi quyết định của Đỗ Khanh, cho nên tuy rằng trong lòng hắn hơi lo lắng, trên mặt cũng không nói cái gì, cực kỳ sảng khoái gật đầu đồng ý.
Đỗ Khanh một bên cầm di động đặt bàn, một bên cười nói: “Có phải em nói cái gì anh cũng đều chỉ biết gật đầu? Nếu không về sau loại chuyện này em đều tự quyết định nhé.”
Tống Gia Thành đầu tiên là gật gật đầu, sau lại lập tức lắc lắc đầu nói: “Ăn, mặc, ở, đi lại mấy chuyện như vậy nàng không cần thương lượng với ta, tự mình quyết định là được rồi, nhưng đại sự vẫn phải thương lượng với ta trước.”
Hiện tại tinh thần Tống Gia Thành thập phần mẫn cảm, đặc biệt là chuyện liên quan đến địa vị của hắn trong gia đình.
Khoa trương một chút —— nếu hôm nay hắn lỡ đồng ý với Đỗ Khanh, nói không chừng về sau hắn hoàn toàn không có quyền lên tiếng trong nhà.
Vậy không thể được, trong xương cốt Tống Gia Thành vẫn có chút tư tưởng cổ đại, là nam chủ ngoại, nữ chủ nội. Đỗ Khanh là người hiện đại, cho nên tâm lý của hắn cũng đã thích ứng và nhượng bộ một chút, nhưng quyền của hắn vẫn phải nắm chặt trong tay.
Bởi vì Đỗ Khanh không đặt bàn sớm, mấy tiệm cơm Tây có danh tiếng tốt gần đó đều đã không còn chỗ, cuối cùng bọn họ chỉ có thể chọn một tiệm cơm Tây có sao đánh giá thấp hơn một chút.
Tiệm cơm cách nơi này không xa, đi bộ cũng mất gần nửa tiếng đồng hồ.
Đi ra khỏi khu nhà Lý Lực qua hai cái giao lộ, chính là khu đô thị mới phồn hoa, một con đường lớn, như chia cắt hai bên phảng phất như thành hai thế giới khác nhau.
Chỉ một đoạn đường như vậy, Đỗ Khanh cũng không lãng phí thời gian đặt xe, mà định cùng Tống Gia Thành đi bộ qua.
Đi đến nửa đường, Đỗ Khanh lại đột nhiên nhớ tới hôm nay mình và Tống Gia Thành ăn mặc không phù hợp với tiệm cơm Tây.
Hôm nay Đỗ Khanh mặc một cái váy dài ren, mà Tống Gia Thành vì thoải mái, cũng mặ bộ quần áo thể thao Cam Mạn Mai mua cho hắn.
Vì không muốn phát sinh trường hợp xấu hổ, bị chặn lại ngoài cửa, Đỗ Khanh lôi kéo Tống Gia Thành vào một cửa hàng quần áo ngay cuối phố.
Tống Gia Thành muốn thử tây trang tự nhiên không thể tiếp tục đội mũ lưỡi trai, chỉ có thể gỡ mũ xuống để Đỗ Khanh tạm cất vào trong túi xách.
Đây là lần đầu tiên Tống Gia Thành mặc nguyên bộ tây trang, hắn từ trong phòng thử đồ đi ra, không chỉ là nhân viên cửa hàng, ngay cả Đỗ Khanh vốn đã quen nhìn gương mặt này của hắn, cũng nhịn không được ôm n.g.ự.c hít sâu mấy hơi mới có thể bình tĩnh lại.
Tống Gia Thành hiện tại đã là một nửa người hiện đại, đã không ngốc đến mức đi hỏi Đỗ Khanh bộ dáng của mình có kỳ quái hay không, đẹp hay không đẹp hắn đã tự xác định ở trong phòng thử đồ.
Đối diện với tầm mắt của Đỗ Khanh, Tống Gia Thành không được tự nhiên mà duỗi tay kéo kéo cổ áo sơ mi, cưỡng bách bản thân thích ứng với cảm giác căng chặt này.
Nhân viên cửa hàng cực kỳ trách nhiệm mà thả rắm cầu vồng: “Không nghĩ tới tiên sinh để tóc dài lại hợp với bộ tây trang này như vậy, càng thêm mạnh mẽ.”
Bởi vì tóc Tống Gia Thành dài, Đỗ Khanh chọn cho hắn một bộ tây trang màu đen, tóc của hắn vốn đã đen nhánh như mực, được màu đen tây trang phụ trợ, cũng không quá đột ngột, làm hắn càng thêm đặc biệt không giống người thường.
Tống Gia Thành nhìn ánh mắt say mê của Đỗ Khanh, lúc này hắn không khác gì con công đực khoe mẽ chiếc mặt con cái, bởi vì được bạn lữ thưởng thức mà rất đắc chí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.