Anh Chồng Đến Từ Cổ Đại

Chương 139: Cọ xát




Đáng thương Tống Gia Thành một tay muốn nắm tay bạn gái, một tay còn phải giữ thùng bắp rang và đồ uống, gian nan đi ra ngoài.
Cũng may rất nhanh Đỗ Khanh đã tỉnh khỏi cốt truyện, nếu không Tống Gia Thành vừa phải dắt cô, vừa phải xách bao lớn bao nhỏ, khẳng định không đi nổi.
Tống Gia Thành xách theo nhiều đồ vật như vật, Đỗ Khanh không nỡ để hắn đi bộ, đi ra khỏi rạp chiếu phim, cô liền duỗi tay vẫy một cái xe taxi.
Đỗ Khanh đã lên kế hoạch xong, bọn họ về nhà cha mẹ trước, ăn xong cơm chiều ở nhà thì sẽ nhờ đồng chí Đỗ lái xe đưa bọn họ về chung cư của cô.
Nghe Đỗ Khanh nói muốn về chung cư, Tống Gia Thành vội vàng hỏi: “Em về nhà riêng thì anh làm sao bây giờ?”
“Tất nhiên là anh về cùng em rồi. Làm sao vậy, chẳng lẽ anh muốn ở nhà cha mẹ em?” Đỗ Khanh bất ngờ nhìn về phía Tống Gia Thành.
Tống Gia Thành vội vàng lắc đầu: “Đương nhiên không được, không có em thì anh ở cùng chú dì rất xấu hổ.”
Đỗ Khanh tưởng tượng, phỏng chừng lão Đỗ vừa tan tầm liền lôi kéo Tống Gia Thành chơi cờ, cuộc sống như vậy đối với hắn mà nói khẳng định không tốt đẹp.
Không đúng, không thể nói là không tốt đẹp, phải nói là tra tấn.
Đỗ Khanh buông tay, bình tĩnh nói: “Cho nên, đương nhiên anh phải trở về cùng em nha.”
Tống Gia Thành nhắc nhở: “Nhưng không phải nhà em cũng chỉ có một căn phòng sao?”
Hai ngày này hắn hắn nghe Cam Mạn Mai nói rất nhiều lần, nói tính tình Đỗ Khanh rất ngoan cố, lúc mua phòng ở, bọn họ đều nói cô nên mua căn nhà lớn một chút, không đủ tiền thì bọn họ có thể giúp đỡ thêm, nhưng cô lại kiên trì mua căn chung cư nhỏ đó.
Một phòng ngủ, một sảnh, một bếp, một nhà vệ sinh, có thêm khách cũng không có chỗ ở, đây cũng là chuyện làm Cam Mạn Mai không hài lòng nhất.
Còn lại mấy chuyện như phí điện nước đắt, phí bất động sản đắt, quyền tài sản chỉ có 50 năm linh tinh, Cam Mạn Mai nhắc mãi cũng mệt mỏi.
Nhưng Đỗ Khanh lại cảm thấy quyết định của mình cực kỳ chính xác, điều cô kiêu ngạo nhất chính là cô dựa vào năng lực bản thân tự mua nhà, không cần động tới tiền dưỡng lão của cha mẹ. Cam Mạn Mai bọn họ vẫn có tư tưởng của thế hệ trước, cả đời tích góp đều vì con cái.
Đỗ Khanh tính toán mua nhà, bọn họ liền muốn góp tiền mau cho cô, hoàn toàn không có nghĩ tới số tiền này cũng là tiền phòng thân của hai người bọn họ.
Dễ nghe một chút thì nói là tiền dưỡng lão, nói khó nghe một chút, thì đây là tiền phòng thân của cả nhà bọn họ, nếu lúc ấy Đỗ Khanh dùng số tiền này mua căn nhà lớn hơn, hai người Cam Mạn Mai đều sắp về hưu, về sau vạn nhất có chuyện gì ngoài ý muốn, căn cứ theo tiền lương của Đỗ Khanh, căn bản là không đủ sức chi tiêu quá lớn.
Đỗ Khanh là người lý tính, tất nhiên cô cũng muốn nhà lớn, nhưng chuyện này vượt quá khả năng của cô, cho nên cô nguyện ý lui một bước, mua một căn nhà nhỏ trước, chờ về sau có điều kiện lại đổi cũng được.
Dù sao phần lớn thời gian cô đều ở bệnh viện, nhà cũng chỉ là một chỗ để ngủ nghỉ, quá lớn cô cũng không thoải mái, nhỏ một chút thì có cảm giác an toàn hơn, vừa vào cửa là có thể thấy rõ tất cả các góc trong phòng, căn bản không cần lo lắng có người trốn trong phòng.
Đỗ Khanh vô cùng tự nhiên vẫy vẫy tay, nói: “Một gian phòng thì làm sao? Anh có thể ngủ trên sô pha, sô pha nhà em đặc biệt thoải mái, lúc em mua tốn một tháng tiền lương đấy.”
Đối với Tống Gia Thành, chỉ cần có thể ở cùng Đỗ Khanh ngốc, ngủ chỗ nào cũng được, cho nên hắn cũng không nói thêm gì nữa, xem như cam chịu với quyết định của cô.
Nhưng mà chờ tới chung cư nhà Đỗ Khanh, Tống Gia Thành mới biết được cái gọi là mục trừng cẩu ngốc.
Nhà Đỗ Khanh rất nhỏ, điểm này hắn đã sớm biết, cũng chuẩn bị tâm lý ở trong lòng.
Nhưng khi hắn vừa vào phòng, nhìn một vòng hết nửa căn phòng, Tống Gia Thành vẫn sửng sốt một hồi lâu, mới nhấc chân bước vào cửa.
Chiếc sô pha cực kỳ thoải mái mà Đỗ Khanh nói đến, hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy, phòng khách cũng chỉ lớn như vậy, tự nhiên sô pha cũng không quá lớn.
Tống Gia Thành nhìn cái sô pha này cũng chỉ khoảng 1 mét 8, nếu hắn ngủ phía trên, trừ bỏ vị trí gối đầu, phỏng chừng nửa cẳng chân đều phải gác lên tay vịn mới có thể nằm được.
Cái sô pha này thoạt nhìn cũng bình thường, Tống Gia Thành tạm thời chưa nhìn chỗ nào giá trị tới một tháng tiền lương của bạn gái.
Thấy tầm mắt Tống Gia Thành rơi trên sô pha, Đỗ Khanh như hiến vật quý, vội vàng buông túi xách trong tay xuống chạy đến cạnh sô pha, cô duỗi tay vẫy vẫy Đỗ Hùng Hoa đứng ngoài cửa.
Đỗ Hùng Hoa tiếp nhận tín hiệu của con gái, nháy mắt đã hiểu.
Chỉ thấy ông đi đến trước sô pha, đẩy sô pha ra giữa phòng khách, thành thạo ngả chỗ tựa lưng và tay vịn sô pha xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.