Anh Chồng Đến Từ Cổ Đại

Chương 51: Suy đoán




Nhưng mà bà và chồng đã giới thiệu vài hậu bối ưu tú trong đơn vị, nhưng đều bị con gái cự tuyệt.
Nhiều năm như vậy, Cam Mạn Mai an bài cho con gái xem mắt, ít cũng có mười mấy lần, nhưng mà tới một lần con bé cũng không gặp người ta, thường thường chỉ hàn huyên vài câu ở trên mạng, sau đó, không có sau đó.
Bất quá không tin thì không tin, Cam Mạn Mai vẫn muốn hỏi.
Đối với chuyện này Đỗ Khanh đã sớm chuẩn bị tâm lý, một mực chắc chắn là bác gái lớn tuổi hoa mắt, người đi cùng cô chính là tài xế xe cô thuê, người ta thấy cô mua nhiều đồ, liền mang vào sân giúp cô thôi.
Đỗ Khanh cũng không lo lắng về sau lời nói dối sẽ bị phát hiện, bởi vì tối hôm nay có lẽ Tống Gia Thành sẽ xuyên về cổ đại.
Nếu thuận lợi, về sau hắn cũng không có cơ hội đến hiện đại nữa.
Cho nên cô nói vậy cũng không sao, rốt cuộc sẽ không có ai nhàn rỗi đi nghiên cứu thân phận thật sự của Tống Gia Thành.
Nghĩ đến chuyện sắp sửa phát sinh tôi hôm nay, trong lòng Đỗ Khanh không khỏi dâng lên vài tia phiền muộn.
Tưởng tượng về sau sẽ không gặp lại Tống Gia Thành nữa, trong lòng cô thật sự có chút hụt hẫng.
Sắc trời hoàn toàn tối xuống, đồng hồ quả lắc bọn họ mua cũng đã được giao tới.
Người giao hàng đưa đồng hồ vào trong sân, để Đỗ Khanh ký tên liền rời đi.
Trong viện chỉ còn lại có Đỗ Khanh và Tống Gia Thành bốn mắt nhìn nhau.
Tống Gia Thành nhìn vết thương trên tay Đỗ Khanh, thập phần tự giác xắn tay áo lên.
Hắn một bên cố sức kéo đồng hồ quả lắc vào trong phòng, vừa mệt vừa vui vẻ nghĩ —— đồng hồ quả lắc của mình, dù khóc cũng phải bên lên trên giường!!
Tuy rằng hai người Đỗ Khanh đã có ý thức khắc chế, không có mua lung tung quá nhiều đồ vật.
Nhưng cái đồng hồ kia thật sự quá lớn, Tống Gia Thành hao hết chín trâu hai hổ sức lực, mới dọn được nó đặt lên trên giường.
Gian giường gỗ thoạt nhìn rất lớn, đặt chiếc đồng hồ này lên, không gian trực tiếp bị chiếm hơn một nửa.
Đỗ Khanh chỉ huy Tống Gia Thành cẩn thận nhặt những đồ vật vụn vặt khác, lần lượt đặt lên phía trên đồng hồ.
Hôm nay buổi tối Đỗ Khanh và Tống Gia Thành đã suy tính rồi, để một trong hai người bọn họ nằm trên giường gỗ, xem sương trắng kỳ quái kia có xuất hiện hay không.
Trời tối, hai người đều không có tâm trạng ăn uống, ăn lung tung một ít đồ ăn sẵn để lấp bụng, bọn họ ôm tâm tình thấp thỏm trở về phòng của mình.
Tống Gia Thành một mình ở trong phòng, nghĩ tới hai ngày này, những chuyện hắn cùng Đỗ Khanh đã trải qua, trong lúc nhất thời lại có chút sợ hãi khi nằm trên chiếc giường gỗ kia.
Nhưng mà nghĩ đến phụ mẫu ở cổ đại, Tống Gia Thành vốn đang có chút do dự, lập tức liền kiên định hơn.
Thôi! Hắn cùng Đỗ Khanh rốt cuộc cũng là người thuộc hai thế giới, trước mắt hắn còn chưa thẻ vì nàng mà từ bỏ người nhà của mình. Nằm trên giường gỗ, Tống Gia Thành kéo ngăn tủ đầu giường ra, lấy chỗ kim nguyên bảo còn lại ra, bày biện chỉnh tề ở trên bàn trang điểm trong phòng.
Đây là, đồ vật duy nhất hắn có thể để lại cho nàng.
Tống Gia Thành chậm rãi thay xiêm y.
Thay sơ mi trắng cùng quần jean trên người ra, xếp chỉnh tề đặt ở trên ghế, rồi Tống Gia Thành mới đi đến mép giường ngồi xuống.
Vốn dĩ Tống Gia Thành vừa rồi còn muốn đi qua phòng bên gặp Tống Gia Thành, nhưng hắn đứng ở cửa hồi lâu, vẫn không có dũng khí đẩy cửa ra.
Tống Gia Thành nằm ở trên giường, đôi tay đặt trên bụng, nhắm mắt lại, tâm tình của hắn thập phần trầm trọng.
Hắn biết, sau khi trở về, hắn khẳng định sẽ hối hận về lựa chọn hôm nay của mình.
Trải qua chuyện kia, có một thứ hắn hiểu rõ hơn ai hết.
Hắn như vậy, cả cuộc đời có thể gặp được một người mình ái mộ đã là ông trời khai ân, bỏ lỡ lúc này, khả năng hắn thật sự phải cô độc sống nốt quãng đời còn lại.
Nhưng mà Đỗ Khanh và hắn không giống nhau, nàng đã có người ái mộ, đối với cô có lẽ hắn cũng chỉ là một khách qua đường không quan trọng…… đúng không?
Kỳ thật lúc này trong lòng Đỗ Khanhcũng không chịu nổi.
Cô không phải một người thích lừa mình dối người, trong lòng cô cũng thừa nhận mình có hảo cảm với Tống Gia Thành.
Đỗ Khanh cũng nói không rõ phần tình cảm này của cô có phải là thấy sắc nảy lòng tham hay không.
Cô không có khả năng vì chút tình cảm nông cạn đi theo hắn về cổ đại, cho nên chỉ có thể đè nén tâm tình. Cố gắng đè nén trái tim đang đập quá nhanh.
Nghĩ đến chuyện qua hôm nay, khả năng sẽ không còn cơ hội gặp lại Tống Gia Thành, trong lòng Đỗ Khanh cũng do dự, đi sang cách vách nhìn hắn một lần.
Cuối cùng, lý trí Đỗ Khanh giữ cô bình tĩnh lại.
Một đoạn tình cảm không rõ kết quả, nên chấm dứt ngay từ đầu là lựa chọn sáng suốt nhất.
Đỗ Khanh nằm ở trên giường, nhắm mắt lại không ngừng nhắc nhở bản thân: “Không thể xúc động, không thể xúc động, xúc động là ma quỷ, kịp thời dừng lại mới là lựa chọn tốt nhất.”
Nhắc mãi nhắc mãi, Đỗ Khanh liền —— ngủ không được.
Lại nói tiếp cô lo lắng hãi hùng hai buổi tối, thật sự đã rất mệt mỏi rồi.
Sáng sớm hôm sau, Đỗ Khanh ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh.
Bất quá trạng thái tinh thần của cô trông còn kém hơn tối hôm qua.
Do khi đi vào giấc ngủ, tâm trạng cô không tốt, buổi tối lại gặp ác mộng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.