Anh Chồng Đến Từ Cổ Đại

Chương 53: Về lại cổ đại




Giáo viên trên Internet đã nói, học chữ cái phải nói lớn thành tiếng, cho nên tối hôm nay lúc Đỗ Khanh ngủ, ở cách vách vẫn luôn vang lên bài ca ghép vần.
Chờ Tống Gia Thành học xong 26 thanh mẫu, đã là 12 giờ đêm.
Hắn giơ tay xoa xoa đôi mắt khô khốc của mình, đứng dậy đi lên trên giường nằm xuống.
Đèn hiện đại thật sự quá sáng, làm cả phòng sáng không khác gì ban ngày, vừa lơ đãng hắn đã học tới nửa đêm rồi.
Tống Gia Thành tự dặn bản thân —— lần sau không thể như vậy nữa.
Sáng sớm hôm sau, vẫn là Tống Gia Thành đẩy cửa phòng ra.
Tuy rằng ngày hôm qua Đỗ Khanh đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng đến khi thật sự nhìn thấy Tống Gia Thành đứng trước mặt, cô vẫn nhịn không được phiền muộn thở dài một hơi.
Không thể hiểu vì sao lại trói buộc với hắn, về sau nên làm cái gì bây giờ?
Tống Gia Thành bất đắc dĩ buông tay: “Tối hôm nay chúng ta cùng nhau ngủ, nghiệm chứng suy đoán ngày hôm qua.”
“Được!”
Việc đã đến nước này, dù trong lòng Đỗ Khanh không muốn, cũng chỉ có thể thản nhiên tiếp nhận.
Khi cô trở về, Tống Gia Thành đã đưa cô trở lại.
Đến lượt hắn, cô tự nhiên cũng phải đồng ý.
Ngày này Tống Gia Thành dành hết thời gian cho học tập.
Buổi tối hai người thu thập xong, nằm song song trên giường gỗ, chờ đợi làn sương trắng xuất hiện.
Nhưng có sự khác biệt đó là, lần này trên giường đặt rất nhiều đồ vật, không gian nằm ngủ cũng bị thu hẹp rất nhiều.
Khoảng cách giữa Đỗ Khanh và Tống Gia Thành cũng bị thu hẹp.
Vì không để đụng tới đối phương, Đỗ Khanh cùng Tống Gia Thành đều duy trì tư thế nằm nghiêng.
Hai người nói quen cũng không quá quen, nói xa lạ cũng không hẳn xa lạ.
Lúc tỉnh táo lại nằm chung một chiếc giường, khoảng cách còn rất gần, không thể tránh được vẫn có một chút xấu hổ.
Rõ ràng Đỗ Khanh cảm nhận được hô hấp của Tống Gia Thành, nhiệt khí phun vào gáy cô, làm lòng cô khó chịu như bị mèo cào.
Đỗ Khanh vươn một cánh tay đáp che hai mắt của mình, hắng giọng nói: “Kia đó, anh có thể nằm dịch ra phía ngoài một chút không?”
“Xin lỗi.” Tống Gia Thành nghe nàng nói, một bên xin lỗi, một bên vội vàng xoay người.
Tư thế hai người biến thành tựa lưng vào nhau, thân thể cứng đờ của Đỗ Khanh, hơi hơi thả lỏng một chút. Đỗ Khanh hơi khó ngủ, trong phòng có ánh sáng liền không ngủ được, cho nên để Tống Gia Thành giơ tay tắt đèn điện đi.
Trong phòng tối xuống, hai người nằm ở trên giường không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
—— bóng tối làm người an tâm, cũng có thể giảm bớt sự xấu hổ giữa hai người hiện tại.
Nhưng mà Đỗ Khanh không biết chính là, tư thế ngủ của cô thật sự quá mức tục tằng.
Khi thanh tỉnh, cô hận không thể dán cả người vào góc tường, tận lực cách xa Tống Gia Thành một tí.
Nhưng mà khi vừa ngủ say, yên tâm đề phòng, tứ chi của cô không tự giác liền quấn lên người Tống Gia Thành.
Lại một lần nữa thử gỡ cánh tay, cánh chân của Đỗ Khanh trên người mình xuống không có kết quả, Tống Gia Thành lấy tay che trán, thở dài một hơi.
Đấu tranh tư tưởng kịch liệt một phen, Tống Gia Thành nghĩ thông suốt.
Nếu không có biện pháp cự tuyệt, vậy thản nhiên tiếp nhận đi.
Tống Gia Thành xê dịch cả người về phía sau, dịch mãi đến gần mép giường, không thể lui nữa mới dừng lại.
Kéo thân thể của Đỗ Khanh dịch sang bên cạnh, Tống Gia Thành giơ tay lau mồ hôi trên trán.
Thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nhắm mắt lại.
Thôi, cứ như vậy đi, nên làm hắn đều đã làm, đợi chút nữa nếu Đỗ Khanh lại dựa vào gần, cũng không phải do hắn sai.
Tống Gia Thành thả lỏng thân thể của mình, quay đầu nhìn Đỗ Khanh ngủ bên cạnh, chậm rãi cũng nhắm hai mắt lại.
Tống Gia Thành trong lúc ngủ mơ cảm nhận được một trận hàn ý quen thuộc, cả người giống như bị người ném vào hầm băng, rất khó chịu.
Hắn trợn tròn mắt nhìn đỉnh màn đen nhánh, ảo não nghĩ: Sao khi ngủ hắn không đắp chăn chứ?
Hiện tại thân thể bị sương trắng khống chế không thể động đậy, muốn kéo chăn lên người, sưởi ấm cũng không làm được.
Cũng may thời gian thân thể mất khống chế cũng kéo dài không lâu, thực mau Tống Gia Thành liền tìm được quyền khống chế thân thể của mình.
Cảm nhận được tay chân có thể hoạt động, việc đầu tiên Tống Gia Thành làm là kéo chăn trên giường, che lại kín mít.
Nhưng sau khi làn sương trắng biến mất, độ ấm chung quanh đã khôi phục như nhiệt độ đêm hè bình thường.
Trên người Đỗ Khanh đắp chăn, trong lúc ngủ mơ bị nóng đến khó chịu, vẫn nhắm mắt đá rơi chăn xuống.
Tống Gia Thành vốn định đánh thức Đỗ Khanh, nhưng hắn lại nghĩ đến hiện tại đã là nửa đêm, nếu vừa rồi Đỗ Khanh không bị đông lạnh mà tỉnh, hắn cũng không cần phải đánh thức nàng.
Tống Gia Thành tận lực tránh phát ra âm thanh, lặng yên không một tiếng động bò khỏi giường.
Không biết vì cái gì, ngọn nến trong phòng đã tắt.
Tống Gia Thành cứ lần mò trong bóng đêm xuống sạp giường ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.