Anh Chồng Đến Từ Cổ Đại

Chương 55: Về lại cổ đại (3)




“Nói như vậy tôi không thể ở bên này lâu, lúc xuyên qua tôi chưa báo với ba mẹ, nếu ở bên này quá lâu, có khả năng bọn họ sẽ báo cảnh sát.”
Tựa như Tần thị báo quan, đến lúc đó Đỗ Khanh không dễ giải thích với cảnh sát, nguyên nhân mình đột nhiên biến mất.
“Được, tối hôm nay ta trở về với cô.”
“Sau khi thử nhiệm, chúng ta cơ bản có thể xác định, làn sương trắng này chỉ xuất hiện trong tình hướng cả hai chính ta nằm trên giường gỗ.”
Đỗ Khanh cười khổ nói: “Aiz, phỏng chừng là như vậy, xem ra về sau hai chúng ta không thể rời xa người còn lại.”
Tống Gia Thành vốn đang định nói gì đó, bởi vì Đỗ Khanh đột nhiên nói như vậy, làm hắn quên không còn một mảnh.
Không thể rời xa người còn lại?
Lời này thật sự quá ái muội.
Tống Gia Thành rất khó khống chế bản thân không hiểu sai.
Bản thân Đỗ Khanh lại không cảm thấy có cái gì không đúng, trong đầu vẫn đang cân nhắc chuyện trở về, có phải nên đề cập chuyện Tống Gia Thành cho Cam Mạn Mai biết chút ít.
Chỉ vì cái giường gỗ xúi quẩy này, đại khái về sau cô phải buộc chặt một chỗ với Tống Gia Thành.
Y theo quan hệ của cô và cha mẹ, nhiều nhất cũng chỉ thể giấu bọn họ trong thời gian ở quê thôi.
Chờ trở lại thành phố Vân, sống dưới mí mắt của bọn họ, muốn giấu Tống Gia Thành, một người lớn sống sờ sờ như vậy, cơ hồ là một chuyện không có khả năng.
Lúc này Tống Gia Thành cũng có phiền não giống Đỗ Khanh.
Về sau hắn sẽ có không ít cơ hội tới hiện đại cùng Đỗ Khanh, thường xuyên mất tích khẳng định là không thể được.
Nếu hắn không tiết lộ một chút tin tức nào, lâu lâu hắn biến mất một lần, cha mẹ hắn sẽ lo lắng chếc mất.
Hai người trầm tư một lát, ngẩng đầu không hẹn mà cùng nói: “Vẫn nên nói đi.”
Đỗ Khanh giành nói trước: “Chuyện này giấu là giấu không được, nhiều ít vẫn phải lộ ra một chút, ít nhất phải để cho bọn họ biết khi chúng ta biến mất vẫn an toàn.”
Tống Gia Thành gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Ta cũng nghĩ giống vậy, bất quá chuyện này nên nói khi nào, nên nói như thế nào, nói nhiều ít ra sao, vấn đề này chúng ta vẫn phải thương lượng một chút mới được.” Lúc này Tống Gia Thành cùng Đỗ Khanh vô cùng may mắn, người nhà bọn họ đều chân chính quan tâm bọn họ, chờ bọn họ biết hết thảy sự tình, cũng không đến mức sẽ lấy ánh mắt khác thường nhìn bọn họ.
Đỗ Khanh vội vàng phụ họa nói: “Anh nói rất đúng, chuyện này chúng ta còn phải bàn bạc lại.”
Tống Gia Thành ngồi đối diện cửa chính, gã sai vặt hầu hạ hắn rửa mặt chuẩn bị đi vào, hắn liền giơ tay ngăn Đỗ Khanh lại.
Tống Gia Thành thấp giọng nhắc nhở: “Chuyện này chúng ta lén thương lượng.”
Đỗ Khanh gật đầu tỏ vẻ đồng ý, lúc Tống Gia Thành rửa mặt, cô cũng đi về phòng mình thu thập một chút.
Tống Hải bê một hộp cơm sáng tràn đầy.
Tống Gia Thành ngồi ở trước bàn, theo thường lệ muốn chia một nửa cho Đỗ Khanh.
Tống Hải nhìn động tác công tử nhà mình, vội vàng nói: “Công tử, không cần, bữa sáng của Đỗ cô nương đã có người đưa qua rồi ạ, món ăn giống của công tử, không khác gì cả.”
Đôi đũa trong tay Tống Gia Thành dừng một chút, cuối cùng vẫn từ bỏ ý nghĩ đưa bữa cho Đỗ Khanh.
Đỗ Khanh ăn xong bữa sáng phong phú, không khỏi thầm chảy nước mắt.
Bánh bao Quốc công phủ ngon quá! Bánh hoa quế cũng ngon! Bánh hạt mè cũng ngon!
Tóm lại chính là một câu, tất cả món ăn trước mặt cô! Đều! Rất! Ngon!
Vì miếng ăn này, cô nguyện ý về sau thường xuyên đi theo Tống Gia Thành tới cổ đại ngây ngốc mấy ngày, chỉ cần đầu bếp Quốc công phủ nguyện ý làm nhiều món ngon cho cô.
Tống Gia Thành đoán Đỗ Khanh đã ăn xong cơm sáng, để Tống Hải lại đây mời cô qua.
Nghe xong Tống Gia Thành nói, Đỗ Khanh quả thực không thể tin được lỗ tai của mình: “Anh nói gì? Vào hoàng cung gặp chị gái anh?”
Một bên Tống Hải còn ngại không đủ náo nhiệt nhắc nhở: “Đỗ cô nương, cô nương phải gọi là Hoàng Hậu nương nương.”
Quản hắn là Hoàng Hậu nương nương hay là Quý phi nương nương, trong lòng Đỗ Khanh chỉ có hoảng hốt.
Đây cũng không phải là hiện đại bình đẳng tự do, mà là ở cổ đại hoàng quyền tối thượng.
Xem phim truyền hình, trong hoàng cung mặt quý nhân nhiều như lông trâu, Đỗ Khanh thật sự lo lắng mình nói sai một câu, đã bị người kéo ra ngoài c.h.é.m đầu.
Mạng nhỏ của cô chỉ có một cái, lễ nghi cổ đại lại dốt đặc cán mai, thật sự là không chịu được loại khảo nghiệm này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.