Anh Chồng Đến Từ Cổ Đại

Chương 56: Về lại cổ đại (4)




Đỗ Khanh run giọng nói: “Vẫn là không được đi, sao tự dưng tôi vào hoàng cung làm gì.”
Tống Gia Thành cũng không hiểu vì sao Đỗ Khanh lại khẩn trương như vậy, giải thích nói:
“Không phải chúng ta mua mỹ phẩm dưỡng da cùng đồ trang điểm sao? Mấy thứ này tôi lại không biết nên dùng như thế nào, cho nên cần cô tiến cung hướng dẫn cách dùng cho tỷ tỷ của ta.”
Hiện tại trong lòng Đỗ Khanh rất thấp thỏm, căn bản là không nắm được trọng điểm, nghe Tống Gia Thành nói, mở miệng hỏi: “Sao anh không gọi là Hoàng Hậu nương nương?”
Không đợi Tống Gia Thành mở miệng trả lời, Tống Hải đứng sau lưng Đỗ Khanh nhỏ giọng nói thầm:
“Hoàng Hậu nương nương là chị ruột công tử nhà ta, ở trong Quốc công phủ công tử đương nhiên có thể gọi là Hoàng Hậu tỷ tỷ.”
Đỗ Khanh buông tay oán giận: “Không phải tôi chê bai, nhưng cuộc sống bên này cũng quá nghẹn khuất đi, muốn nói gì cũng không thể tận tình nói, muốn làm gì cũng không thể thoải mái làm, ăn, mặc, ở, đi lại đều có quy chế, không cẩn thận liền rơi đầu, thật là phiền chếc mất.”
Ở hiện đại chỉ cần bạn có tiền, chỉ cần không tìm đường chếc đi ăn mấy món ăn hoang dã, thì muốn ăn cái gì thì ăn.
Tống Gia Thành ôn nhu an ủi: “Ta có bảo mẫu thân ta cùng cô tiến cung, có bà ấy chiếu cố, chuyện tiến cung cô có thể yên tâm.”
Tần thị là cáo mệnh phu nhân, lại là mẹ ruột của Hoàng Hậu nương nương, tự nhiên là có thể diện, cô đi theo, tiến cung sẽ không có người cố ý khó xử các cô.
Mắt thấy sự tình đã định, Đỗ Khanh cũng biết mình cự tuyệt không được, mở miệng nói: “Vậy được, khi tiến cung tôi sẽ nói ít làm nhiều, hy vọng có thể tồn tại trở về.”
Thần sắc Tống Gia Thành nghiêm túc, vẻ mặt không tán đồng: “Nói bậy, chỉ là tiến cung một chuyến thôi, sao cô lại nói nghiêm trọng như vậy.”
Lời nói là nói như vậy, nhìn bộ dạng như lâm đại địch của Đỗ Khanh, trong lòng Tống Gia Thành cũng bắt đầu do dự.
Hoàng cung rốt cuộc không phải là địa bàn hắn có thể khống chế như Quốc công phủ, hắn cũng không thể trăm phần trăm bảo đảm Đỗ Khanh tiến cung sẽ không xảy ra chuyện.
Hiện tại cẩn thận suy nghĩ, nếu Đỗ Khanh tiến cung xảy ra cái gì không tốt, hắn thật sự sẽ hối hận đến xanh ruột.
Nếu không…… để hắn học cách dùng của đống mỹ phẩm này từ Đỗ Khanh, sau đó lại tiến cung dạy cho tỷ tỷ.
Nhưng mà Tống Gia Thành thấy Đỗ Khanh hóa trang, những bước đó thật sự vừa nhiều vừa phức tạp, chính hắn thật sự không thể trong chốc lát.
Đỗ Khanh cảm động vì Tống Gia Thành tri kỷ như thế. Thấy hắn nghiêm túc muốn học trang điểm, để mình không cần vào cung, sợ hãi cùng lo lắng trong lòng Đỗ Khanh, một chút liền tan đi không ít.
Tống Hải ở một bên nhìn hai người đều mang vẻ mặt khổ sắc, nghĩ thầm muốn thay công tử nhà mình phânưu, nghe xong nửa ngày hắn cũng hiểu rõ sự tình, mở miệng nhắc nhở:
“Nếu Đỗ cô nương không muốn tiến cung, vì sao không để cho cô ấy di dạy phu nhân, chờ phu nhân học xong, lại tiến cung dạy Hoàng Hậu nương nương, không phải là được sao?”
“Đúng rồi!”
Đỗ Khanh cùng Tống Gia Thành nghe Tống Hải vừa nói như vậy, đều bừng tỉnh đại ngộ vỗ vỗ đùi.
Đỗ Khanh cao hứng tiến lên vỗ vỗ vai Tống Hải: “Tống đại ca, anh thật sự quá thông minh,sao tôi không nghĩ tới biện pháp này nhỉ?”
Nghe Đỗ Khanh kêu Tống Hải là Tống đại ca, trong lòng Tống Gia Thành thập phần hụt hẫng.
Tống Hải không lớn hơn hắn mấy tuổi, sao lại thành đại ca của nàng?
Nàng kêu Tống Hải là Tống đại ca, vậy hắn thì sao? Bọn họ cũng nhận thức nhau lâu như vậy, sao không thấy nàng gọi mình bao giờ?
Đừng nói Tống đại ca, ngay cả Tống tiểu đệ cũng chưa từng gọi một tiếng.
Bị Đỗ Khanh khen ngợi trực tiếp như vậy, Tống Hải có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu mình.
Vị lai lịch thần bí của Đỗ Khanh cô nương, thoạt nhìn so với trong tưởng tượng của hắn ……thì hàm hậu hơn?
Tâm tư cũng đơn thuần, thoạt nhìn không giống nữ tử tâm cơ? Chẳng lẽ lúc trước hắn đã nhầm, thật sự là do hắn đa tâm?
“Việc này không nên chậm trễ, tôi dọn dẹp một chút đồ vật, anh đi nói một số chuyện chúng đã thương lượng lúc trước với mẫu thân của anh, nếu bà ấy có thể tiếp thu, thì tôi sẽ qua dạy bà ấy sử dụng mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm.”
Tống Gia Thành suy nghĩ, chuyện này xác thật không thể kéo dài, để Đỗ Khanh ở trong phòng chờ, hắn đi tới chủ viện một chuyến.
Thời điểm sắp ra cửa, Tống Gia Thành còn không quên phân phó Tống Hải đem đồng hồ quả lắc bảo bối của hắn trên giường dọn xuống, đặt trong phòng.
Sợ Tống Hải không hiểu tầm quan trọng của sự tình, Tống Gia Thành không yên tâm dặn dò: “Thứ này thập phần trân quý, khi dọn ngươi phải cẩn thận một chút, ngàn vạn lần phải chú ý, không thể để va chạm hỏng.”
Đỗ Khanh bởi vì lời nói của Tống Gia Thành mà xấu hổ sờ sờ chóp mũi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.