Anh Chồng Đến Từ Cổ Đại

Chương 86: Thành thân




Nhìn Đỗ Khanh trầm mặt, lúc này Tống Gia Thành mới phát hiện, một loạt động tác vừa rồi của mình là một loại thương tổn với nữ tử.
Tống Gia Thành lập tức liền luống cuống, hắn vội vàng đi đến mép giường, ngồi xổm xuống nhìn thẳng Đỗ Khanh, vẻ mặt nôn nóng giải thích nói: “Hạ, Hạ Hạ, ta, ta không có ý tứ kia.”
Đỗ Khanh sợ lại nghe được câu nói nào đó làm mình thêm thương tâm từ trong miệng hắn, vội vàng giơ tay chặn lại; “Tôi biết, vừa rồi là tôi nói chuyện không dùng đầu óc, anh coi như chưa từng nghe qua, ngàn vạn lần đừng để trong lòng.”
Cố gắng trấn định nói xong lời này, Đỗ Khanh hoảng loạn từ trên giường đứng lên, cô cũng không dám nhìn Tống Gia Thành, cong lưng một bên mang giày, một bên nhỏ giọng bổ sung nói:
“Thời gian cũng không còn sớm, tôi về phòng ngủ trước đây, có chuyện gì ngày mai chúng ta lại nói đi.”
Bản năng nói cho Tống Gia Thành biết nếu tối hôm nay không giữ Đỗ Khanh lại, cứ để cô đi như vậy, quan hệ giữa hai bọn họ cũng sẽ bị đóng băng.
Thấy Đỗ Khanh vừa đi xong giày đứng lên, Tống Gia Thành duỗi tay giữ chặt cánh tay của cô, lại lần nữa giải thích: “Hạ Hạ, ta thật sự không có ý tứ kia.”
“Ta chỉ cảm thấy, hai chúng ta chưa có hôn phối, cũng chưa đính hôn, ta…… ta không thể khinh mạn nàng.”
Tuy rằng mấy ngày nay ở hiện đại Tống Gia Thành thông qua TV và tiểu thuyết cũng minh bạch vài chuyện.
Người hiện đại tương đối cởi mở với chuyện nam nữ, rất nhiều nam nữ trẻ tuổi vừa rơi vào lưới tình, liền khắc chế không được tình cảm cuồn cuộn trong lòng, nhịn không được phát sinh quan hệ với đối phương là bình thường.
Ở hiện đại, tân nương vác bụng lớn đi thành thân, người khác cũng sẽ không nói cái gì, thậm chí còn cho rằng đó là chuyện tốt song hỷ lâm môn.
Nhưng mà về sau bọn họ không phải chỉ sinh hoạt ở mỗi hiện đại.
Bọn họ vẫn phải về cổ đại.
Ở Khánh triều, đừng nói Quốc công phủ gia phong nghiêm cẩn, dù một gia đình bình dân bình thường, cũng sẽ không chịu đựng được loại chuyện làm bại hoại thanh danh này phát sinh.
Cũng không phải nói ở cổ đại không có chuyện chưa kết hôn đã có thai, nhưng loại chuyện này che lấp còn được, nếu không che lấp được truyền ra ngoài, sẽ bị người ta chỉ vào cột sống mắng.
Nghiêm trọng hơn một chút, hôn phối của con cháu trong vòng ba đời đều sẽ chịu ảnh hưởng, rốt cuộc có thể dạy ra một nữ nhi không biết kiềm chế như vậy, có thể thấy gia phong người nhà đó không ổn thế nào.
Quốc công phủ khó giữ bí mật, nếu nhiều người biết thì du Tần thị trị gia nghiêm cẩn, cũng không dám vỗ n.g.ự.c bảo đảm, người hầu trong phủ đều sẽ kín miệng, không truyền ra bên ngoài chút nào.
Tống Gia Thành biết rõ tâm tư của bản thân đói với Đỗ Khanh, hắn cũng không phải thánh nhân. Người trong lòng đã ám chỉ, còn có thể giống như Liễu Hạ Huệ, người ngồi trong lòng mà tâm không loạn.
Tống Gia Thành sợ chính mình nhất thời xúc động, liền làm ra sự tình không thể vãn hồi.
Chuyện này chẳng những sẽ xúc phạm tới Đỗ Khanh, còn sẽ làm cuộc sống về sau của cô ở Khánh triều trở nên gian khổ.
Nhân ngôn đáng sợ, trẻ ba tuổi cũng biết đạo lý này.
Chỉ cần là địa phương có người sống, không có ai có thể đủ rộng rãi mà nói mình không chút để bụng cái nhìn của người khác.
Nhưng mà hắn lại không có nghĩ đến hạnh vi chạy trối chếc này của mình sẽ xúc phạm tới lòng tự trọng của Đỗ Khanh.
Tống Gia Thành hít sâu một hơi, cưỡng bách bản thân phải bình tĩnh lại.
Vào loại thời điểm này, hắn càng không thể hoảng.
Tống Gia Thành vội vàng sắp xếp suy nghĩ trong đầu, nhỏ giọng thương lượng với Đỗ Khanh: “Ta, ngày mai ta sẽ thương lượng chuyện thành thân của hai ta với cha mẹ.”
Không đợi Đỗ Khanh trả lời, hắn lại nói: “Tuổi tác của ta không còn nhỏ, không có nhiều thời gian giống những người khác, cho nên chúng ta không thể chọn ngày hoàng đạo cho tất cả tam thư lục lễ giống người khác.”
“Đẩy nhanh thời gian làm các thủ tục, muộn nhất nửa năm sau, là hai chúng ta có thể thành thân.”
Thành thân xong, bọn họ làm cái gì cũng là danh chính ngôn thuận, không ai có thể chỉ trích được.
Đỗ Khanh là người Tống Gia Thành thiệt tình thích, hắn không muốn ủy khuất nàng.
Rốt cuộc gia đình giàu có ở kinh thành, phàm là cưới chính thê, đều phải chuẩn bị trước hai năm, thậm chí còn dài hơn.
Nhưng từ mấy năm trước Tần thị và Tống Quốc công đã sớm chuẩn bị xong sính lễ cho con dâu, chỉ là lúc ấy hắn đối với chuyện này không có tâm tư, cho nên mấy thứ kia vẫn còn đặt trong nhà kho.
Hiện giờ lại vừa lúc dùng tới, tiết kiệm thời gian chuẩn bị dài dòng.
Thấy Tống Gia Thành vặn ngón tay quở trách thành thân phải chuẩn bị lâu, càng nói càng kích động, lần này người hoảng loạn liền biến thành Đỗ Khanh.
Cô không thể tin mà xác định lại một lần: “Thành, thành thân? Hai chúng ta?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.