Anh Chồng Đến Từ Cổ Đại

Chương 88: Tiệc mừng thọ




Vân nhi và nha hoàn mới được Tần thị phái tới canh giữ bên ngoài phòng Đỗ Khanh.
Hai người một người trong tay bưng thau đồng rửa mặt, một người trong tay bưng một khay gỗ lớn, bên trên bày xiêm y cùng trang sức Đỗ Khanh sẽ mặc hôm nay.
Tiến cung không phải việc nhỏ, cho nên Tần thị cũng không yên tâm để Đỗ Khanh tự mình lăn lộn, cho nên dặn người tú phòng gấp gáp may ra y phục mới, trang sức cũng là bà tự mình lựa chọn.
Một bộ trang sức trân châu đã có thể phụ trợ khí chất dịu dàng của Đỗ Khanh, lại không bị các tiểu thư khuê các khác dìm xuống.
Đồ trang sức trân châu này cũng là trong cung ban thưởng từ mấy năm trước, tổng cộng hai hộc trân châu, kích thước đồng đều, mỗi một viên đều không sai biệt lắm lớn bằng móng tay cái, làm thành đồ trang sức rất thích hợp cho nữ tử trẻ tuổi.
Bộ đồ trang sức này Tần thị cũng rất thích, xưa nay bà vốn thích đồ vật lịch sự tao nhã, bất quá bà cũng đã có tuổi rồi, chỗ trân châu này lại mang theo chút ánh hồng, bà đeo sẽ tổn thất một chút khí thế của bản thân, cho nên vẫn luôn đặt ở trong nhà kho.
Hiện giờ Đỗ Khanh xuất hiện, mấy thứ trang sức màu sắc tươi đẹp trong nhà kho xem như đã chờ được chủ nhân của chúng nó, không cần nằm trong nhà kho nữa.
Hôm nay Đỗ Khanh làm gia quyến tiến cung, cô không phải mệnh phụ triều đình, cho nên cô không cần mặc lễ phục.
Vân nhi ở ngoài phòng nghe được động tĩnh Đỗ Khanh rời giường, mới tiến lên giơ tay gõ gõ cửa.
Nhìn thấy Vân nhi, Đỗ Khanh mới nhớ tới hôm nay mình còn phải vào cung. . truyện ngôn tình
Cô chỉ có thể vứt chuyện phát sinh đêm qua ra sau đầu, cẩn thận rửa mặt, ngồi ở trước bàn trang điểm, để hai người Vân nhi lăn lộn, búi tóc, trang điểm.
Vân nhi cũng có chút hiểu biết Đỗ Khanh, biết cô nương thích đơn giản, kiểu tóc hào phóng, ngại những kiểu tóc rườm rà.
Cho nên nàng không mất quá nhiều thời gian để làm xong kiểu tóc cho Đỗ Khanh, cân nhắc một kiểu tóc đơn giản nhưng không mất đi phong tư.
Tóc Đỗ Khanh ngắn hơn tóc của nữ tử ở Khánh triều một chút, cô biết tóc mình cũng khó tạo kiểu, bất quá mấy chuyện này đối với Vân nhi đều là chuyện nhỏ, nàng sờ lên tóc Đỗ Khanh, vừa vặn vẹo một hồi, một đám tóc liền ngoan ngoãn kết thành búi.
Mỗi lần như vậy, Đỗ Khanh đều sẽ bội phục tay nghề tinh xảo của Vân nhi từ trong đáy lòng.
Cô nhìn chằm chằm dôi tay tinh tế của Vân nhi trong gương, tiếc hận nghĩ: Một đôi tay linh hoạt như vậy, chỉ dùng để búi tóc thật sự quá đáng tiếc, đây là tay bác sĩ mới đúng.
Tay nghề như vậy mà may miệng vết thương, khẳng định sẽ đẹp hơn tiêu chuẩn bình thường rất nhiều. Đỗ Khanh ngồi trước bàn trang điểm miên man suy nghĩ, Tống Gia Thành cũng đã được Tống Hải hầu hạ hạ mặc xong quần áo.
Cơ hồ là Đỗ Khanh bên này mới đổi xong quần áo, Tống Gia Thành đã thay xong đồ ngồi ngoài cửa chờ cô.
Đỗ Khanh đi ra khỏi cửa phòng, liếc nhanh Tống Gia Thành một cái, hôm nay hắn không mặc xiêm y màu trắng như bình thường, mà đổi một bộ sa y kim trang, làm cả người hắn càng thêm quý khí.
Đỗ Khanh chỉ nhìn thoáng qua liền không được tự nhiên dịch chuyển tầm mắt, cô nhìn đôi tay trống rỗng của Tống Hải, chủ động hỏi: “Lễ vật đâu?”
Tống Gia Thành không rõ thái độ hiện tại của Đỗ Khanh, chỉ có thể hỏi gì đáp nấy: “Ta cho người dọn lên trên xe rồi.”
Thấy Tống Gia Thành nói xong câu đó liền đứng tại chỗ không lên tiếng, không hiểu ra sao Đỗ Khanh nâng nâng hàm dưới chỉ ra cửa: “Vậy đi thôi?”
Hai người một đường nhìn nhau không nói gì đi đến đại môn.
Tần thị cùng Tống Quốc công đã chờ sẵn ở đại môn.
Nhìn Đỗ Khanh đi tới, hai mắt Tần thị sáng ngời, lôi kéo cô thực lòng khen ngợi một phen.
Đỗ Khanh ngượng ngùng hành lễ nói: “Cảm ơn dì Tần đã giúp cháu chuẩn bị quần áo và trang sức.”
Tần thị vẫy vẫy tay, không cho là đúng nói: “Không có việc gì, tiểu Hạ cháu đừng khách khí, chỗ xiêm y và trang sức này, cháu nhất định phải dùng nhiều một chút, như vậy ta mới cao hứng.”
Vẫn là câu nói kia, Đỗ Khanh cái gì cũng tốt, lớn lên xinh đẹp, tính tình cũng tốt, khó nhất là lại có được tim con trai bà.
Thứ duy nhất không tốt chính là, cô thật sự quá khách khí, bình thường không chịu nhận nhiều đồ trang sức và xiêm y từ Tần thị, cái này làm cho bà cảm thấy rất mất mát.
Đỗ Khanh cười trừ, đến tận đây cô và Tống Gia Thành chia nhau ngồi lên hai chiếc xe ngựa.
Tống Gia Thành và Tống Quốc công cùng ngồi một chiếc xe ngựa đi ở phía trước, Tần thị cùng Đỗ Khanh ngồi ở chiếc xe ngựa phía sau.
Chạy sau xe ngựa của hai người, còn có một chiếc xe ngựa, bên trong chính là bánh kem và làn trái cây mà Đỗ Khanh chuẩn bị, còn có đồng hồ quả lắc mà Tống Gia Thành muốn tặng.
Ba món đồ này chính là lễ vật của hai người bọn họ, không tính là quá quý trọng, nhưng chỉ luận trình độ hiếm lạ, khẳng định là độc nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.