Anh Có Thành Kiến Với Hệ Thống Tai Mèo À?

Chương 45:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bởi vì quá mức trầm mê Tam Tam, Quý Ỷ Nguy mạnh mẽ tạo ra kỳ tích, cạy ra nửa centimet lẽ ra cần mở bằng công cụ chuyên biệt, thậm chí có khuynh hướng mở rộng hơn.
Hai cái đầu phía hướng phản ứng lại, cuống cuồng hốt hoảng.
Không được! Dừng tay!
Biết Quý Ỷ Nguy không nghe lọt tai tiếng người, Thịnh Tụng Thời vẫn đau khổ khuyên bảo.
“Quý Ỷ Nguy, quan sát trước đã, đừng kinh động nó…” Hắn nói được một nửa, linh quang chợt lóe, thay đổi lý do thoái thác, “Giờ là thời gian tan tầm, anh cứ vậy đi ra ngoài, hệ thống 2333 sẽ xấu hổ với các đồng nghiệp xung quanh đấy.”
Quý Ỷ Nguy: “…”
Nửa câu đầu căn bản Thịnh Tụng Thời hoàn toàn không nghe được, nửa câu sau nghe lọt số thứ tự của Tam Tam, thuận tiện nghe nốt lời Thịnh Tụng Thời. Anh tự hỏi một chút, cảm thấy rất có lý, vì thế dừng cạy cửa.
Thịnh Tụng Thời thở phào nhẹ nhõm, hắn cảm thấy ý kiến của Nguyệt Xuất quả nhiên không sai, muốn Quý Ỷ Nguy nghe lọt phải kèm thêm hệ thống 2333. Nhưng không thể nói nhiều, Quý Ỷ Nguy không phải thằng ngu, anh sẽ trở mặt.
“Xem ra đến đúng lúc kiểm tra toàn diện, chúng ta cần điều chỉnh lại kế hoạch.”
Thịnh Tụng Thời thì thào.
Góc độ bọn họ nhìn bị giới hạn, chỉ có thể quan sát một phần hoàn cảnh bên ngoài, thấy một số hệ thống. Thịnh Tụng Thời đoán nơi này là tầng quá độ, dùng để kiểm tra hoặc đăng ký linh tinh, tránh có hàng cấm hoặc vật gây nguy hiểm trà trộn. Chủ hệ thống thật là cẩn thận.
Đột nhiên, ba người phát hiện đội ngũ hệ thống xảy ra bạo loạn.
Không gian đứng của các hệ thống vốn đã chật, mười mấy người máy còn cầm khiên đẩy đẩy. Cái khiên cao hơn nắm tay gắn tay cầm dài chuyên nhằm vào hệ thống, như xẻng dọn tuyết sân vườn.

*Đại loại như thế này nhưng không có bánh xe.
Người máy dùng công cụ dọn lối đi, xô đẩy nhóm hệ thống ép vào nhau, động tác rất thô bạo, thậm chí có hệ thống bị đè lên nhau, chỉ có thể dựa vào sức mình để tránh thoát.
Người máy vừa hành động, hàng ngũ ngay ngắn liền hỗn loạn. Các hệ thống bị dạt sang hai bên, chen chúc đè lên nhau, liên tiếp phát ra tiếng “meo méo”, màn hình nhiều hệ thống xuất hiện biểu cảm ngâm ngấm nước mắt.
Dù bọn nó rất nghe lời, cố gắng dịch sang bên cạnh, nhưng tường bao hai bên là cố định. Người máy lại không hề thương hại, còn dùng công cụ đập đuổi quả cầu di chuyển chậm.
Trong khoảng thời gian ngắn, thanh âm “meo meo” vang không ngừng, rất giống hiện trường gặp tai nạn.
Hệ thống 2333 cũng bị xô đẩy giữa đám đông. Vừa rồi cậu phóng lên như một viên đạn, đập chấn động não chủ hệ thống khốn nạn. Bản thể bị đập mạnh, chủ hệ thống tính nghiêm tra tại hiện trường bị chấn kinh, bỏ qua ý tưởng ở lại chỗ này, đi thẳng vào phòng bảo trì sửa chữa.
Nó không thể trách cứ hệ thống, bởi vì hệ thống 2333 bị ép tới nỗi bắn lên trời.
Dù nó đã đi, nó vẫn không tính để nhóm hệ thống yên ổn.
Chủ hệ thống hạ lệnh, người máy sẽ gọi đánh số ngẫu nhiên, làm vậy để những hệ thống tưởng sẽ kiểm tra theo thứ tự không kịp trở tay, không kịp giấu hàng cấm giữa đêm, cũng không kịp tranh thủ kéo dài thời gian giấu hàng cấm.
Tai nạn hiện trường vẫn tiếp diễn, người máy cầm công cụ vô cảm làm việc. Hệ thống 2333 không tìm thấy các bạn xung quanh.
Tất cả hệ thống đều hoảng loạn, sợ hãi, kêu “meo meo” mãi, tụ tập với hệ thống mình quen theo bản năng, tìm kiếm cảm giác an toàn, lại bị người máy mạnh mẽ xua đuổi.
5555 di chuyển tương đối chậm, các hệ thống khác đều rối ren chạy sang một bên, nó vẫn còn ở phía sau, gấp đến độ nước mắt lưng tròng.
【 Cảnh cáo, phát hiện đối tượng không tuân theo mệnh lệnh. 】
【 Chuẩn bị tiến hành xử lý theo điều lệ. 】
Người máy máy móc cảnh cáo, vô tình giơ công cụ sắc bén, chém xuống 5555!
5555: “Hu hu hu hu!”
Mạng mèo tiêu rồi!
Trịnh Hỉ Bi xem mà đứng tim, vào thời khắc nguy cấp, một quả cầu màu đen lấy tư thế cực ngầu bay phóng lên từ giữa đám hệ thống. Hệ thống 2333 vọt tới chỗ 5555, dùng đuôi kéo đối phương, ném nó về phía đám đông.
5555 lập tức được các hệ thống khác đỡ lấy, đẩy vào sâu trong đám đông, bảo vệ nó.
Trong phòng bảo trì, hốc mắt chủ hệ thống hơi khép. Nó không tính trấn áp hỗn loạn tại tầng ngầm số 1, thậm chí, nó cố tình ra lệnh cho người máy cứng nhắc gây hỗn loạn, mượn việc này nhìn xem, có kẻ nào dị thường hay không.
Trước mắt, nó thấy mấy hệ thống nó đặc biệt quan sát không có gì dị thường, có chút thất vọng.
Bởi vì kéo ném 5555 ra ngoài, hệ thống 2333 chịu chút phản lực. Cậu hành động linh hoạt, trước khi công cụ trên tay người máy rơi xuống, vội vàng bỏ chạy, chạy gấp quá nên té ngã cái “cốp”.
Cậu bò dậy run run tai mèo, tiếp tục chạy trốn, nhưng vì bị trì hoãn, người máy phán định là hệ thống không vâng lệnh, màn hình lóe đèn đỏ rực.
Quả cầu tránh được một kiếp 5555 xông ra, thấy hệ thống 2333 nằm trong phạm vi tấn công của người máy, gào to.
“Tam Tam!”
1234 cũng nóng nảy, nó biết thời gian chủ hệ thống sẽ tiến hành bảo trì hàng loạt, nhưng chủ hệ thống không nói với nó sẽ xuất hiện tình cảnh này!
“Từ từ! Dừng lại!”
Dù nó đã được chủ hệ thống cấp quyền, nhưng người máy luôn ưu tiên phục tùng mệnh lệnh chủ hệ thống, không hề dao động.
Giếng thang máy, đầu ngón tay Quý Ỷ Nguy đã bấu chặt cửa thang máy, tròng mắt anh xẹt nhanh các số hiệu hỗn độn, nhưng ngay sau đó, anh bỗng khôi phục thái độ bình thường.
Tam Tam nhanh hơn, sẽ không có việc gì.
Thịnh Tụng Thời đã im lặng rất lâu rồi, rũ rượi tái mặt.
Trịnh Hỉ Bi thấy quả màu đen té cái “cốp”, tim thắt chặt, bật thốt.
“Ai da mèo của tôi!”
Chắc là đau lắm! Tiếng “cốp” rõ là to!
Lời còn chưa dứt, hắn cảm giác có một ánh mắt ác ý trên đầu mình. Cách cái đầu Thịnh Tụng Thời, Quý Ỷ Nguy lộ ra một con mắt nhìn hắn, âm u gằn từng chữ.
“Là mèo của ai? Nói rõ vào.”
Trịnh Hỉ Bi: “… Anh trai, của ngài, là mèo của ngài.”
Đều do hắn vạ miệng!
Khe hở trước mặt lại có xu thế mở rộng, Trịnh Hỉ Bi hoảng sợ phát hiện, Quý Ỷ Nguy anh anh anh lại cạy cửa thang máy!
“Tam Tam té ngã.” còn rất có lý do, “Tôi đi đỡ em ấy dậy.”
Thuận tiện chặt người máy kia thành tám khúc.
Trịnh Hỉ Bi đại kinh thất sắc, khuyên can liên mồm, chợt thấy ngoài sảnh xảy ra biến hóa, vội vàng kêu Quý Ỷ Nguy nhìn lại.
“Anh Quý! Ngài Quý nhìn kìa! Hệ thống 2333 không sao, cậu ấy còn nhảy lên đầu người máy!”
Công cụ trên tay người máy vụt xuống, nhưng vụt vào không khí, phía dưới công cụ cũng không có quả cầu nào. Trình tự của nó không thể phân tích được nguyên nhân, đứng tại chỗ một lát, nó cầm dụng cụ rà quét, xem có phải hệ thống dính vào sàn rồi không.
Hệ thống 2333 đã sớm dùng sức vọt tới, bám dọc theo công cụ trường lên hình xoắn ốc, hiện tại đã đến đỉnh đầu người máy. Cậu an toàn ngồi nơi đó, chớp đôi mắt điện tử.
Vừa rồi hệ thống 2333 theo bản năng sử dụng năng lực có từ lần trước, lẽ ra nó có thể điều khiển người máy dừng hành động. Nhưng trong chớp mắt, cậu cảm thấy không ổn lắm, hình như có ai đó đang âm thầm giám sát.
Cậu không chọn làm vậy, mà dùng động tác linh hoạt hóa giải nguy cơ trước mắt.
Trong phòng bảo trì, chủ hệ thống không thấy được thứ mình muốn, lưỡng đạo luân hoàn chuyển động bất quy tắc, thể hiện tâm tình buồn nản.
Tam Tam không bị gì!
Các hệ thống sôi nổi nhỏ giọng hoan hô, hệ thống 2333 nâng đuôi hạ thấp, ra hiệu im lặng. Cậu thò đầu xuống xem thử, dùng tư thế chổng ngược đối mặt với màn hình người máy.
Ở vị trí đắc địa, cậu thấy trên mặt người máy có một giao diện hình chữ nhật, chớp lóe đèn đỏ, từng con số ngẫu nhiên luân phiên nhảy ra, chắc là muốn phân tổ đầu tiên đi bảo trì.
Cậu đơn giản ngồi xổm trên đỉnh đầu người máy, bắt đầu đọc điểm số hệ thống.
Một quả cầu màu bạc lập tức bay lên, là 1001. Động tác của nó để thử, người máy không quản hệ thống lơ lửng tầm thấp, nên nó dứt khoát sắp xếp trật tự.
“Các hệ thống được đọc số bay lên cao tại chỗ, rồi bay tới phía trước, các hệ thống khác phiền nhường nhau một chút, chúng ta đi lần lượt.”
Nó là hệ thống hạng nhất, tiếng nói rất có uy vọng.
“… anh Thịnh?”
Giếng thang máy, Trịnh Hỉ Bi hỏi một tiếng, Thịnh Tụng Thời không nói một lời.
“Tiểu Nhất! Tiểu Nhất! Tiểu Nhất!” Hệ thống 2333 thuần thục móc ra gậy huỳnh quang, 1001 bất đắc dĩ lắc đầu, hắn huy vài cái lúc sau mới thu hồi tới, cảm khái nói.
“Các hệ thống đã quen bay sát đất, đi thang máy cũng quen dán xuống sàn, không biết tận dụng không gian phía trên.”
Đây là một loại tư duy quán tính, bằng không một thang máy không chỉ chứa mười mấy quả cầu, mà chứa mấy chục quả cầu cũng được. Hiệu suất vận chuyển khẳng định sẽ được nâng cao, không còn tình trạng suốt ngày xếp hàng đợi thang máy giờ cao điểm.
1818 tự hào có kinh nghiệm dày dặn từ việc chủ trì hàng loạt các sự kiện trọng đại, các hệ thống cũng dễ nghe lời nó. Nó bay lên cao, lấy búa nhỏ đấu giá ra, thế là có thêm một thanh niên tình nguyện.
1001 trầm ổn quản lý toàn trường, hệ thống 2333 báo một số, nó đọc to số đó, hệ thống tương ứng bay lên, 1818 thì dùng búa gõ chọn thêm vài thanh niên tình nguyện, tỏ vẻ nên bước ra khỏi hàng.
Thanh niên tình nguyện 2222: “…”
Bị búa nhỏ gõ vào đầu, nó trầm mặc.
Trăm triệu không hiểu tiêu chí chọn thanh niên tình nguyện là gì.
Tuy hệ thống 2333 và các bạn đã ra tay, nhưng nhân lực duy trì trật tự sảnh vẫn không đủ, hệ thống 2333 nghĩ nghĩ, nhìn về phía 1234.
“Có thể nhờ anh hỗ trợ không?”
Cậu nhớ 1234 am hiểu cách duy trì trật tự.
1234 sửng sốt một chút, tai mèo hơi cụp về phía sau, bỗng dưng muốn khóc, mau chóng dắt đàn em bước ra khỏi hàng.
Sảnh dần có xu hướng trật tự ổn định.
Trong lúc đó, người máy cũng phát giác trên đầu bất thường, mấy lần vung công cụ muốn đập rớt quả cầu trên đầu. Hệ thống 2333 tránh sang trái né qua phải, cuối cùng người máy tính toán giải bài toán, giận dữ cầm công cụ đập vào sọ não mình.
Người máy ngã xuống đất, các hệ thống tai mèo cười to.
Hệ thống 2333 rảnh rỗi, bay vọt tới chỗ khác, reo rắc tai họa cho người máy tiếp theo.
Trịnh Hỉ Bi nhìn nhìn, nhịn không được bật cười, cơ mà cười xong, hắn trầm mặc.
“Anh Thịnh, chương trình cũng có thể làm được như vậy sao?”
Biết sợ hãi, biết hoảng loạn, biết chạy trốn…
Cũng biết tự hỏi, biết tổ chức, biết đoàn kết…
Đó không phải chương trình, đó là sinh mệnh có trí tuệ.
Thịnh Tụng Thời chìm vào dòng suy tư.
Hắn thấy 1001 màu trắng bạc qua khe cửa, đối phương quen thuộc mà xa lạ, rất giống ánh mặt trời trong trẻo ngày đó, lần đầu tiên lấy hệ thống và ký chủ gặp mặt, quả cầu màu trắng bạc dưới nắng trời hơi phát sáng.
【 Xin chào, tôi là ngươi hệ thống số 1001, là hệ thống đời thứ nhất, sau này sẽ là hệ thống của bạn, dẫn đường và… 】
Lúc đấy hắn đã nói gì?
Hắn tuổi trẻ khí thịnh, đầu óc toàn nghĩ làm sao để quậy tung không gian vô hạn, hệ thống đọc lời kịch nhiều như vậy làm hắn có chút bất ngờ và thắc mắc, một công cụ thôi mà, thắc mắc lướt qua rồi biến mất, bị hắn xem nhẹ.
Hắn chưa từng xem đối phương là đồng bạn, cũng không rảnh nghe một chương trình cài đặt sẵn tự giới thiệu, trực tiếp ngắt lời nó.
【 Tôi chọn tính cách bình tĩnh, mở chế độ miễn quấy rầy, ngôn ngữ trao đổi tinh giản, về sau tôi không chủ động yêu cầu thì đừng nói chuyện trong đầu tôi. 】
【… Đã biết. 】
Từ đó về sau, vô luận ánh mặt trời sáng chói cỡ nào, hắn cũng không gặp lại quả cầu màu trắng bạc sáng lấp lánh lần thứ hai.
Trịnh Hỉ Bi vẫn đang hỏi, ngoài dự đoán, Trịnh Hỉ Bi tiếp thu rất nhanh, như thể đã đợi kết luận này từ rất lâu. Lúc 2222 bị gõ búa đấu giá, hắn còn cười ầm lên.
“Anh Thịnh, chương trình cũng có thể làm được như vậy sao?”
Thịnh Tụng Thời hít một hơi, thoáng ngẩng đầu, hỏi Quý Ỷ Nguy.
“… Anh thấy thế nào?”
Quý Ỷ Nguy không thèm đáp lại, Thịnh Tụng Thời cố nén cảm xúc, thay đổi cách hỏi.
“Bao gồm hệ thống 2333, bên trong quả cầu là một sinh mệnh trí tuệ. Chuyện này, anh thấy thế nào?”
Quý Ỷ Nguy dính mắt ngoài thang máy rốt cuộc cũng ban phát giọng mũi có lệ.
“Ờ? Tôi có thể thấy thế nào?”
“Bình thường Tam Tam cũng vậy mà? Chẳng lẽ bình thường hệ thống của mấy người không như vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.