Tên thế giới nhiệm vụ không dễ thay đổi.
Tên thế giới nhiệm vụ chính là thông tin đầu tiên cũng là quan trọng nhất, tuy cái tên có hơi mơ hồ, ít nhất vẫn bao hàm chủ đề nhất định.
Xuất phát từ chủ đề rồi suy dài ra, tiến hành phân tích… Dù là hệ thống hay là ký chủ đều cần dựa vào cái tên.
Đó là nguyên nhân tên thế giới rất quan trọng, cho nên khi đã định tên sẽ không sửa lại, cũng sẽ không tự động tăng chữ.
Nhưng mà hiện tại, Tam Tam lại đưa cho anh một tên thế giới mới.
Quý Ỷ Nguy không chút do dự, lập tức tiếp nhận.
Trong lòng Quý Ỷ Nguy, Tam Tam được ưu tiên ở mức cao nhất.
Anh có thể an phận thủ thường lưu trú ở không gian vô hạn này, chính là vì Tam Tam; vì lòng anh có Tam Tam, anh có thể xem thường tất cả dị thường bên ngoài, để hưởng thụ thời gian lẳng lặng bên Tam Tam.
Tuy rằng do chủ hệ thống không thể nhịn được nữa, không muốn để hệ thống 2333 tiếp tục ăn cơm trắng dưới mí mắt nó, bắt hệ thống 2333 đi dụ dỗ Quý Ỷ Nguy, lại trở thành nước cờ sáng suốt nhất của nó.
Cơ mà bây giờ nước cờ này đã xảy ra một ít trục trặc.
Nhóm ký chủ đi dọc theo đường nhỏ ẩm ướt tới một thôn trang.
Tại khu vực khu hòm đồ, nơi ô vuông của các hệ thống đã xảy ra chút thay đổi.
Mỗi một quả cầu ở trong gian ô vuông đều cảm nhận được sự rung lắc.
Nhìn từ bên ngoài, các ô vuông chồng chất như khối rubik bắt đầu xoay tròn ghép nối, một lần nữa tổ hợp, đưa các ô vuông hệ thống liên hợp công lược tập hợp một chỗ.
Lúc các ô vuông rung lắc, chim giấy dán sau hệ thống 2333 tỏ vẻ đã đoán được trước.
Anh nghĩ là, ô vuông một mét khối này cùng lắm chỉ là vật di chuyển sử dụng tạm thời, các hệ thống sẽ rời không gian chật chội này, ra bên ngoài.
Bên ngoài sẽ có đại sảnh rộng mở, có ghế nghỉ ngơi mềm mại, cung cấp một ít gói bổ sung… Ít nhất phải như vậy mới được.
Nhưng mà, không có.
Chim giấy không chờ được mèo của anh đi tới nơi gọi là đại sảnh rộng mở, thậm chí gian ô vuông còn bị bịt kín, đèn hiệu trên cửa sáng đỏ, như báo điềm xấu.
Trạng thái quả cầu mèo bị nhốt khá bình tĩnh, còn lấy gói bổ sung ra uống, sau đó cậu ngẩng đầu, tràn ngập hy vọng nhìn chăm chú một màn hình lớn trước mặt.
Trên màn hình là góc nhìn của Quý Ỷ Nguy.
Quý Ỷ Nguy lại dẫn cậu đi ngắm thế giới!
Nghe thông báo lối dịch chuyển đã mở, 2333 càng cảm thấy vui vẻ.
Quý Ỷ Nguy hiếm khi hợp tác với ký chủ khác, lần gần nhất cậu được trò chuyện với hệ thống khác là đợt gặp tiểu Lục.
Rốt cuộc cũng có thể trải nghiệm cảm giác vừa làm việc vừa tám chuyện với đồng nghiệp.
2222 cũng vui cực, bởi vì hai ký chủ luôn là cùng nhau hành động, nó chỉ trò chuyện với 1001, hầu như không còn hệ thống khác.
Hiện tại kênh nhiều thêm một Tam Tam hoạt bát đáng yêu, và một tiểu Lục cổ vũ, tức khắc khí thế ngất trời.
1001: “…”
Cứu mạng, trên kênh có một vạn quả cầu vịt kêu cạc cạc!
1001 tính thích an tĩnh, trước đây nó có thể lải nhải với 2222 đã tự thấy mình quá lợi hại, kết quả nó phát hiện Tam Tam còn lợi hại hơn, thậm chí cậu có thể vừa làm mới thông tin chuẩn bị cho nhiệm vụ thế giới, vừa kết nối với ký chủ, vừa tám chuyện với hệ thống khác!
Tinh thần đam mê lảm nhảm lớn cỡ nào vậy!
Bất quá 1001 cũng phát hiện, tuy rằng Tam Tam “Bla bla” nói chuyện cùng lúc rất nhiều người, nhưng đối tượng nói nhiều nhất vẫn là Quý Ỷ Nguy.
Xét thấy Quý Ỷ Nguy là ký chủ cô độc, cũng không hợp tác nhiệm vụ cùng người khác, cho nên đây là lần đầu tiên 1001 thấy Tam Tam và ký chủ hằng ngày làm nhiệm vụ như thế nào.
Nó cảm thấy quan hệ của Tam Tam và ký chủ Quý Ỷ Nguy, đã vượt quá mức độ quan hệ bình thường giữa hệ thống và ký chủ.
Quá thân mật.
1001 lo lắng.
Nó sợ tương lai có một ngày, khi bọn nó thuận lợi thoát khỏi khống chế của chủ hệ thống, chân chính sống vì chính mình, Tam Tam sẽ khổ sở không thể buông, sẽ bị tổn thương.
Không bằng giống nó và Thịnh Tụng Thời, hai bên không liên lụy nhau, dễ hợp dễ tan.
Đoàn người vừa bước vào làng chài nhỏ hoang vắng cạnh Đại Hồ, liền có một đứa trẻ dơ hầy chạy đi báo tin.
Mặt trời chiều ngả về tây, rặng mây màu đỏ tươi trải khắp trời, mùi cá nồng nặc khiến người ta buồn nôn.
Đa số thuyền nhỏ đã cập bến tàu, các thôn dân tay run rẩy cầm lưới đánh cá, chết lặng mà nhìn bọn họ.
Có người đàn bà đang chặt cá, vảy cá và máu cá văng tứ tung, hai mắt người đàn bà chặt cá cũng âm trầm nhìn bọn họ chằm chằm.
Hầu hết ký chủ ở đây đều dày dặn kinh nghiệm, đã nhìn quen sóng to gió lớn, không đến mức bị cảnh trước mặt dọa, ngược lại có hai người bắt đầu quan sát hoàn cảnh, thu thập thông tin.
Người mới Giang Trạc da đầu tê dại, nhưng hắn tưởng tượng, ở bên có nhiều ký chủ thâm niên mà, có cả Quý tiên sinh, hắn lập tức ổn định tinh thần lại.
Trời sập còn có Quý tiên sinh chống đỡ, hắn không sợ tí nào… Từ từ! sao Quý tiên sinh lại đi về phía người phụ nữ chặt cá?
Người đàn bà ngẩng đầu lên nhìn Quý Ỷ Nguy, ánh mắt lập loè, không biết anh muốn làm cái gì.
Quý Ỷ Nguy đứng cách thớt gỗ rất xa, rõ ràng là không thích bị dính máu cá vào người.
Anh nhẹ nhàng búng cổ tay áo, rất quen thuộc hỏi.
“Cá bao nhiêu tiền một cân?”
Người đàn bà ngây ngẩn cả người, hiển nhiên không ngờ sẽ bị hỏi một câu quen thuộc ở chợ bán đồ ăn.
Người đàn bà càng không biết, Quý Ỷ Nguy đang tranh công với Tam Tam trong đầu.
“Tam Tam, em thấy tôi giỏi không? Bình thường tôi đều cần kiệm quản gia như vậy, em còn nhớ không, những cây hành tôi mua…”
“…”
Hệ thống 2333 cạn lời, Quý Ỷ Nguy hiện tại không khác gì chim công xòe đuôi, nhưng thứ xòe ra không phải đuôi, mà là từng cọng hành.
【 Biết rồi.
】biết thế mà 2333 vẫn dỗ dành khen ngợi Quý Ỷ Nguy như mọi khi,【 Anh mua hành giá rất rẻ, thật là lợi hại, tôi tìm nhiều lần mà chưa từng tìm được quầy hàng kia.
】
Được khen lợi hại, Quý Ỷ Nguy sáng mắt, chuẩn bị triển lãm kỹ năng cần kiệm quản gia tại chỗ.
“Tôi cũng sẽ mua cá giá rẻ.”
Còn chưa kịp biểu diễn mua cá bằng một đồng tiền, thanh âm già nua phía sau đoàn người đã vang lên.
Bà lão chống quải trượng khoan thai đến, xuất hiện trước mặt bọn họ, phía sau có một người thanh niên cao to, tay cầm xiên bắt cá nặng cồng kềnh.
“Không cần đưa tiền.”
Bà lão dẫn thanh niên đến gần.
“Cá đó là để mời khách ăn cho bổ.
Các người là bạn học của A Đại? Tới thôn chúng tôi nướng… Nướng…”
Chu Nguyệt Xuất thân thiện, lập tức nói đỡ.
“Bà ơi, chúng tôi tới khảo sát thực địa.”
Bà lão gật đầu, tỏ vẻ là vậy à.
A Đại chính là thanh niên đi theo phía sau bà, sau khi gian khổ học tập, hắn vào ở thôn trang lân cận Đại Hồ.
Vấn đề là ngũ quan thanh niên vặn vẹo, biểu tình dại ra, nhìn không ra đã từng được giáo dục cao đẳng, dù có giả thiết bạn học cũng không hề chào hỏi họ.
Nhóm ký chủ thâm niện lập tức suy đoán về điểm khả nghi này.
Bà lão chống quải trượng, run rẩy xoay người, trong miệng nhắc mãi.
“Trời không còn sớm, đã sắp sếp cho các người chỗ ở.
Vài người, có con gái, con gái cần có một gian riêng mới được…”
Phòng nằm cạnh phòng bà lão, là một phòng đơn hơi xa.
Dưới ánh mắt chết lặng của thôn dân và cái nhìn soi mói của đám trẻ trong thôn, mọi người đi vào nhà bà lão.
“Phòng nhỏ, nhưng quét tước sạch sẽ lắm, đủ cho một cô gái ngủ.”
Bà ta tha thiết dặn dò như một vị trưởng bối hiền từ, chỉ là ở chỗ bóng che, bà ta cười méo mó.
Con gái trẻ đẹp, ở gần bà ta, cũng tiện xử lý.
Chu Nguyệt Xuất không dám chậm trễ, dưới cái nhìn chăm chú của bà lão mở cửa phòng, sau đó cung kính… Mời Quý Ỷ Nguy đi vào.
“Mời ngài, mình ngài một gian, tôi ở chung bọn họ là được.” Cô cung kính nói, thậm chí xả tay áo dài, giúp Quý Ỷ Nguy lau chùi then cửa.
Bà lão: “???”
Con gái trẻ đẹp?
Thịnh Tụng Thời đúng lúc mở miệng, thái độ lịch sự.
“Bà ơi, giờ chúng tôi vào phòng này thảo luận phương án khảo sát, lát nữa sẽ tự về chỗ chúng tôi nghỉ ngơi.”
Hắn cười cười khách sáo nói.
“A Đại cũng vào chứ?”
Thanh niên cao to không hề phản ứng, bà lão thay hắn ta trả lời.
“Đã qua mấy năm rồi, A Đại mỗi ngày ở trong thôn đánh cá, kiến thức sách vở đã quên hết ráo.
Các người nói chuyện đi, trễ chút nữa ăn cơm chiều thì nếm thử cá của chúng tôi nhé.”
Bà ta chống quải trượng dắt A Đại rời đi, mọi người cũng được yên ổn.
Để tránh cho tai vách mạch rừng, cũng vì điểm mấu chốt trong kế hoạch có thể vòng qua chủ hệ thống, Thịnh Tụng Thời dặn bọn họ dùng từ lóng giao lưu khi bàn về kế hoạch Chim Trắng.
Các thông tin sẽ bị nói kiểu ẩn ý, dùng từ đơn trao đổi, cũng sẽ không khiến hệ thống cảm thấy kỳ quái.
Giang Trạc đã thuộc nguyên bộ tiếng lóng, Quý Ỷ Nguy thì không biết.
Thịnh Tụng Thời đang nhức đầu không biết làm sao để Quý Ỷ Nguy gia nhập đề tài, không ngờ Quý Ỷ Nguy hoàn toàn không có hứng thú, làm lơ bọn họ, chỉ an tĩnh đến cạnh cửa sổ, nhìn lớp màn sương mù màu xám phủ trên Đại Hồ.
Thịnh Tụng Thời đành căng da đầu bắt đầu thảo luận, làm bộ Quý Ỷ Nguy kỳ thật đang nghe.
Dựa theo ý Thịnh Tụng Thời, tốt nhất là Trịnh Hỉ Bi và Chu Nguyệt Xuất mang theo Giang Trạc, đi làm nhiệm vụ chính và nhánh, hắn và Quý Ỷ Nguy vừa tìm kiếm tích điểm của thế giới và chủ hệ thống, vừa hỗ trợ bổ sung nhiệm vụ nhánh, từ đó đạt mục tiêu công lược hoàn toàn.
“Anh thấy sao?” Hắn hỏi Quý Ỷ Nguy, Quý Ỷ Nguy vẫn nhìn ngoài cửa sổ, thình lình nói.
“Quả nhiên có âm thanh.”
“… Cái gì?”
“Hồ có âm thanh.”
Không ai hiểu Quý Ỷ Nguy đang nói cái gì, đối phương hoàn toàn sống trong thế giới của mình, đi thẳng tới cửa, đẩy cửa muốn đi ra ngoài.
Mà ngay lúc này, ngoài cửa sổ có tiếng xôn xao.
Thôn dân buông đồ trên tay, những đứa trẻ chạy như bay xuyên qua thôn.
Bà lão chống quải trượng là trưởng thôn, được mời tới xem.
Bà ta có chút ngạc nhiên, dường như đã xảy ra một việc khó tưởng.
“… Lại có thêm người hành hương tới?”
Bà ta thất thần lẩm bẩm nói.
“Năm nay có đến hai nhóm người hành hương?!”.