【 Tích tích, kiểm tra đo lường rác thải.
】
【 Tích tích, đã thu gom rác thải.
】
Người máy dọn dẹp vừa nói vừa nhanh chóng lăn về phía trước.
Nghe được tiếng thông báo, tuy biết người máy không có tư duy và cảm xúc, thùng rác đang im ắng vẫn nhỏ giọng kháng nghị.
“Cái này mà gọi là thu gom rác hả? Mày thích hút đầu mèo của tao thì có!”
Người máy mắt điếc tai ngơ.
Nhìn không thấy Tiểu Nhất trùm vải tàng hình dí theo, hệ thống bực bội cào vách thùng rác, người máy không thèm quan tâm.
Hệ thống 2333 hối hận vô cùng.
Cậu không bao giờ vứt rác bừa bãi! Cũng không bao giờ rảnh hơi gọi người máy quét rác tới nữa!
Quý Ỷ Nguy vẫn là tốt nhất, Quý Ỷ Nguy sẽ không bao giờ nổi cơn.
Vấn đề là, mắc cái gì người máy coi mình là rác rưởi, mà không coi Tiểu Nhất là rác rưởi? Chẳng lẽ tại mình đứng gần rác quá hả?
Nghĩ đến đây, hệ thống 2333 nhỏ giọng kiến nghị với người máy.
“Bắt Tiểu Nhất, bắt Tiểu Nhất luôn đi.”
1001: “… Ê!”
Cơ mà sợ Tiểu Nhất đến gần quá, trong lúc truy đuổi bại lộ tung tích hoặc gặp nguy hiểm, hệ thống 2333 liên lạc cùng 1001.
“Tiểu Nhất, đừng đuổi theo, đợi tôi ở chỗ cổng ra nhé.
Người máy dọn dẹp chắc hẳn sẽ mang tôi đến trung tâm xử lý rác thải, tôi tự về được.”
1001 vẫn như cũ không yên tâm, nếu là dưới mặt đất, nó tuyệt đối tin tưởng Tam Tam có thể từ chân trời góc biển chạy về, nhưng trên mặt đất là khu vực hoàn toàn xa lạ.
“Không sao.” Hệ thống 2333 hào phi thường lạc quan, “Tôi sẽ tạo BUG nha! Tiểu Nhất, cứ từ từ đợi tôi ở cổng… Không gặp không về.”
Nửa câu sau trấn an 1001.
Nó dừng lại không đuổi theo nữa, lo lắng nhìn theo người máy mang hệ thống 2333 rời đi.
Tuy rằng bị nhốt trong thùng rác, hệ thống 2333 một chút cũng không sợ.
Cậu có đủ tự tin sẽ thoát khỏi người máy chỉ biết hút rác.
Cả đường nghiên cứu BUG, cậu bắt đầu lục lọi thùng rác.
Thật ra rác rưởi là tình báo rất quan trọng dễ bị xem nhẹ, thông qua các vật bị đào thải, có thể phỏng đoán mục tiêu hoạt động hằng ngày.
Khu vực trên mặt đất hiển nhiên không có người hoạt động, chủ hệ thống cũng xuất phát từ đủ loại nguyên nhân, sẽ không lưu trú ở đây lâu dài, rác rưởi tất nhiên sẽ không nhiều.
Trừ bỏ tro bụi linh tinh, hệ thống 2333 tìm được một ít đồ đạc, dụng cụ bị hỏng không thể sửa chữa.
Linh kiện bên trong dụng cụ tận dụng được, hệ thống 2333 biến cái đuôi thành tua vít, gỡ hết chúng ra, mang về cho 4399.
Ba ba, con nhặt rác tặng cho ba nè!
Người máy dọn dẹp không biết có một quả cầu đang nhặt mót thùng rác tùy thân của nó, một đường hút dọn mặt đất, cuối cùng cũng đến đích: khu xử lý rác thải trên mặt đất.
Hệ thống 2333 thường xuyên ghé khu xử lý rác thải ngầm, siêu nhiều linh kiện có thể nhặt, tích góp lượng linh kiện vừa đủ cậu sẽ mang đến chỗ 4399.
Còn khu trên mặt đất à, mèo con không đến thì thôi, chứ đã tới thì phải xem ghé thăm nhặt mót rồi!
Đến cửa khu xử lý rác thải, người máy đổ cả hệ thống 2333 lẫn rác ra, hệ thống 2333 liền biến thành trẻ con được thả cửa, “vèo” một phát rơi vào bãi rác lớn.
Lách cách! Để coi chỗ này có cái gì tốt!
Lách cách! Cạch…
Đáp xuống đống rác trong khu xử lý rác thải, hệ thống 2333 ngây dại.
Tai mèo máy vô thức cụp về sau, biến thành tai phi cơ.
Cạch… cạch…
Hệ thống 2333 chậm rãi quay đầu.
Gần trong gang tấc, có một tai mèo bị nát bấy, xa hơn, là một cái đuôi.
Xa hơn nữa, là rất nhiều rất nhiều tai và đuôi, rất nhiều rất nhiều quả cầu mèo bất động.
Như thể đã rơi vào một ngôi mộ, một bãi tha khổng lồ.
* * *
“Tam Tam!”
1001 thấy hệ thống 2333 thành công trở về khi trời hửng sáng, rốt cuộc đã có thể yên lòng.
Nó bay lên đón, dựa theo thói quen, bọn nó sẽ giống hai con bướm tương ngộ bay xoay quanh nhau trên không trung hai vòng, sau đó chậm rãi đáp xuống.
Vậy mà hệ thống 2333 lại không làm.
Màn hình của cậu trống rỗng, không chút biểu cảm.
1001 không khỏi lo lắng.
“Tam Tam?”
Hệ thống 2333 chầm chậm lắc đầu.
“Không sao, Tiểu Nhất, chúng ta về thôi.”
Nhưng vừa mở lời, dị thường càng thêm rõ ràng, thậm chí thân cầu còn phát run.
Tam Tam không sợ trời không sợ đất, thấy chủ hệ thống té ngã còn dám đi lên dẫm hai cái… Thế mà phát run?
1001 càng cảm thấy không đúng, Tam Tam đã gặp gì đó ở khu xử lý rác thải.
Nhưng mặc kệ nó truy hỏi cỡ nào, hệ thống 2333 đều không nói chuyện.
Cuối cùng, trên màn hình hiện một gương mặt tươi cười.
“Thật sự không có việc gì, yên tâm đi.”
1001 không hỏi nữa, nó biết, Tam Tam chắc chắn đang nói dối.
Bởi vì màn hình mặt cười đang bị nhiễu! Là một gương mặt tươi cười yếu ớt!
“Tiểu Nhất, tôi muốn về nhà.” Giọng hệ thống 2333 nức nở, “Tôi muốn về nhà.”
Cậu nhớ Quý Ỷ Nguy.
1001 không trì hoãn nữa, hộ tống hệ thống 2333 thẳng về nhà.
Nhìn cậu vào cửa, 1001 vẫn chưa yên tâm, ở ngoài cửa bồi hồi mãi.
Lúc này, 1001 mới phát giác số lượng người đi lại trên đường phố không nhiều, nó nhớ lại một chút, rồi đối chiếu nhật trình thời gian biểu.
Hôm nay là ngày chủ hệ thống triệu tập đại hội ký chủ, trọng điểm là thanh toán phí phạt các ký chủ lần trước vi phạm, người chủ mưu và bị kích động cần có mặt.
Ký chủ Quý Ỷ Nguy của Tam Tam có lẽ không ở nhà.
Thế ai sẽ dỗ Tam Tam! Tam Tam hình như sắp khóc rồi!
Nhưng trong quan niệm của Quý Ỷ Nguy, đại hội ký chủ liên quan quái gì anh? Đương nhiên là ở nhà ngủ!
Chủ hệ thống cũng không tự rước lấy nhục mà kêu Quý Ỷ Nguy nhất định phải đi hội trường.
Nó sẽ để chủ mưu ngủ nướng, sau khi kết thúc chấn chỉnh và thẩm phán, thì khách khí gửi kết quả thẩm tra cho người chủ mưu, chờ đối phương khi nào có tâm tình sẽ liếc mắt đọc thư rác.
Quý Ỷ Nguy vốn muốn ngủ nướng như mọi khi, chờ Tam Tam tới gọi anh rời giường.
Nhưng hôm nay anh cảm thấy mình không ngủ lười là quyết định chính xác! Cũng may là không đi đại hội gì đó, bằng không sao mà được gặp chuyện tốt Tam Tam làm nũng nhào vào mình như viên đạn pháo!
Quý Ỷ Nguy mừng rỡ như điên, cơ mà anh nhạy bén phát hiện, trạng thái Tam Tam không đúng lắm.
Uể oải, tiêu cực, sợ hãi.
“Tam Tam.” Quý Ỷ Nguy dịu giọng, “Em sao vậy?”
Quả cầu mèo màu đen chui xuống dưới gối đầu anh không lên tiếng, toàn bộ gối đầu đều run rẩy.
Quý Ỷ Nguy đặt tay lên gối đầu run rẩy, nhẹ nhàng vuốt ve, tuy rằng không trực tiếp tiếp xúc, lại truyền đến ý vị trấn an mãnh liệt.
Hải âu mua mua đánh bạo thò vào.
Quả cầu mèo tốt bụng đã về nhà, nghĩa là đến giờ cơm sáng, nào ngờ nhìn vào chỉ thấy một đoạn đuôi mèo nằm bên ngoài gối đầu.
Nó ở cửa quan sát tình huống, hai con mắt thiểu năng trí tuệ khó nén lo lắng.
Hải âu lo lắng cho mèo.
Nó bước lên phía trước hai bước.
Này quả cầu mèo tốt bụng, bây giờ mèo cần một bờ vai mạnh mẽ để dựa vào hả?
Đến đây đi! Dựa vào nó nè!
Quý Ỷ Nguy: “…”
Chắc tao chết rồi?
1001 ngồi canh bên ngoài căn nhà Tây, thấy một con hải âu béo ú bị ném qua cửa sổ, vậy là Quý Ỷ Nguy có ở nhà.
Nó thở phào một hơi, tuy không muốn thừa nhận, nhưng Tam Tam có Quý Ỷ Nguy dỗ dành, nó có thể miễn cưỡng yên tâm.
Quý Ỷ Nguy không biết Tam Tam bị làm sao, dỗ mãi vẫn chỉ lộ một đoạn đuôi bên ngoài.
Bị anh không ngừng quấy rầy, khúc đuôi càng ngày càng rúc vào ngắn lại.
Anh vô cùng kiên nhẫn, sử dụng phương pháp.
Anh biết rất nhiều thứ sẽ giúp Tam Tam vui lên.
Nói thật, Tam Tam là một quả cầu rất dễ dỗ, có rất nhiều đồ vật khiến cậu vui vẻ.
Quý Ỷ Nguy lấy gói bổ sung vị mới mà mình tàng trữ, cái đuôi lắc trái lắc phải một chút, tỏ vẻ không có hứng thú; Quý Ỷ Nguy móc ra banh đồ chơi, là kiểu lục lạc Tam Tam thích nhất, cái đuôi vẫn lắc trái lắc phải từ chối.
Quý Ỷ Nguy nghĩ nghĩ, triển lãm kỹ năng gấp chăn, tỏ vẻ mình đã tiến bộ, hệ thống 2333 như cũ chui dưới gối đầu.
Kế tiếp, dù Quý Ỷ Nguy quét dọn nhà cửa, xé tất cả giấy thành hình vuông, cũng không thể dỗ hệ thống 2333 chui ra khỏi gối đầu.
Đủ loại đồ đạc cậu thích nằm la liệt đầy đất, Quý Ỷ Nguy ngồi giữa đống đồ, ngón tay thon dài tung bay, đan một chiếc mũ nhỏ cho hệ thống 2333.
Anh nhìn hệ thống 2333 vẫn không có dấu hiệu thay đổi, mũ nhỏ đáng thương chỉ đành đội trên chóp đuôi.
Quý Ỷ Nguy quá ưu sầu.
Anh nhìn gối đầu vẫn không nhúc nhích, bó tay không có biện pháp.
Lúc này, hệ thống 2333 tự bế thật lâu rốt cuộc mở miệng.
“Quý Ỷ Nguy.” Cậu nói, “Ôm một cái.”
Khoảnh khắc ấy, trái tim Quý Ỷ Nguy tan thành một bãi nước, một nửa trìu mến, một nửa phẫn nộ.
Anh không biết đến tột cùng là cái gì làm Tam Tam buồn, chỉ biết lập tức vươn tay, quả cầu mèo bay vào trong lòng bàn tay, lỗ tai cụp về phía sau, Quý Ỷ Nguy nâng quả cầu mèo gác bên cổ mình.
Lẳng lặng ôm nhau trong chốc lát, Quý Ỷ Nguy chợt nói.
“Tam Tam, buổi tối em ăn vụng gói bổ sung à? Nặng hơn thì phải.”
Hệ thống 2333 giận dữ, cái đuôi bóp cổ lắc lắc ký chủ của mình.
Cảm xúc cậu tốt hơn một chút, lại quay về dưới gối đầu, rầu rĩ nói.
“Tôi muốn ở một mình một lát, Quý Ỷ Nguy, anh đi làm việc khác đi.
Xin lỗi đã làm anh lo, đợi thêm lát nữa là tốt rồi.”
Quý Ỷ Nguy im lặng ngắm cậu, sau đó đứng dậy, đặt banh đồ chơi và gói bổ sung ngon nhất bên cạnh gối.
Anh tùy tiện mặc áo khoác, tóc không thèm chải, đội mũ, ra cửa.
Hệ thống 2333 lẳng lặng ở một mình khoảng nửa giờ, tốc độ tiêu hóa cảm xúc khá nhanh, dần dần bình tĩnh trở lại.
Cậu chui ra khỏi gối đầu Quý Ỷ Nguy, đưa mắt nhìn bốn phía, đầy đất toàn là thứ tốt cậu thích.
Trước hết cậu nhìn gói bổ sung bên cạnh, màn hình sáng ngời, chọn một khẩu vị thích nhất uống từng ngụm từng ngụm, sau đó “Miao miao” tự chơi banh đồ chơi cho mèo.
Tuy rằng cảm xúc vẫn chưa ổn lắm, ít nhất đã miễn cưỡng lên tinh thần.
Cậu không biết Quý Ỷ Nguy đi nơi nào.
… Có phải ngại cậu phiền, nên bỏ đi rồi?
Kết quả giây tiếp theo, cậu nghe được tiếng Quý Ỷ Nguy mở cửa, có chút chần chờ bay tới đón.
Quý Ỷ Nguy cười đến mặt mày hớn hở, tựa như ngày anh tặng cậu nhành hoa đào, mỉm cười chắp tay sau lưng, úp úp mở mở.
“Tam Tam, xem tôi mang về cho em cái gì này?”
Anh giơ tay trong tay cho Tam Tam xem, đúng, không sai, tay trong tay, đúng hơn là một cánh tay máy.
Chính xác hơn một chút, một cánh tay máy đeo bao tay trắng.
Cái tay này khiến người ta liên tưởng đến… Liên tưởng đến…
Hệ thống 2333 ngốc luôn.
Cậu khống chế không được bản năng, mớ cảm xúc tiêu cực bay biến sạch.
Thứ Quý Ỷ Nguy mang về, nháy mắt khiến cậu chỉ còn lại vui sướng đơn thuần!
Đây là tay máy chủ hệ thống dùng để giả vờ giả vịt trước mặt nhóm ký chủ!
“Ha ha!”
Hệ thống 2333 bật cười vui vẻ.
“Ha ha ha ha ha ha!”.