*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ảnh Đế Sinh Chồn – Chương 1
27.10.2022 | Manh
Tác giả: Dịch Tu La
Editor: Manh
“Tôi là Địch Ảnh, người thừa kế công ty Địch Thị Media, chưa đầy hăm bảy đã ẵm liền ba giải Kim Khuyển dành cho Nam chính xuất sắc nhất, không hổ là nam nghệ sĩ số một công ty.”
“Thời thơ ấu tôi là ngôi sao nhí nhà nhà biết mặt, chuyên làm trò dễ thương để chinh phục fan má má. Trưởng thành rồi công ty lại làm mới hình ảnh cho tôi, chuyên dùng hormone để câu fan bạn gái.”
“Xây dựng hình ảnh – bài nhập môn: Bớt nói tầm xàm, duy trì đẳng cấp. Áp lực đè đầu, mặt không biến sắc.”
“Hôm nay là một ngày trọng đại khi công ty tôi chuẩn bị đón diễn viên trụ cột thứ hai. Chỉ mới đây thôi, người chặn đứng chuỗi thành tích ba năm liên tiếp đoạt giải Nam chính xuất sắc nhất của tôi – tân Ảnh đế Lăng Tễ đã chính thức thông báo sẽ đầu quân cho Địch Thị Media.”
Buổi tiệc rượu kí hợp đồng có sự tham gia của vô vàn trai xinh gái đẹp diễn ra hết sức linh đình.
Những dịp thế này chính là mùa cao điểm các mặt hàng dưa cà dưa lê.
“Nghe phong thanh riêng tiền bồi thường hợp đồng để Lăng Tễ nhảy sang công ty mình thôi cũng đến một trăm triệu rồi!”
“Nhưng dạo này Lăng Tễ nổi như cồn, Địch Thị ký xong không sợ ổng giành vị trí nghệ sĩ số một của anh Địch Ảnh à!”
“Bình thường mỗi người làm vua một xứ, giờ thành sư huynh đệ đồng môn chả biết có bén nhau không nhờ?”
“Báo đài tung tin họ chẳng thèm chào nhau lúc chạm mặt ở lễ trao giải, tôi thấy mười mươi là không hợp cạ rồi!”
“Thì ra tin vịt trong giới showbiz loan truyền thế này đây.”
Một câu nói rất vang át hết tiếng bàn tán xôn xao bên dưới. Người lên tiếng là một phụ nữ sự nghiệp điển hình, ngời ngời khí chất, chân xỏ đôi guốc gót cao nhọn hoắt.
Dụ Tinh Kỷ là quản lí của Địch Ảnh, tuổi gần năm chục mà nhan sắc được gìn giữ cứ như thời còn ba mươi.
Chỉ riêng sự hiện diện của chị ta thôi đã đủ khiến mọi người chú mục rồi, quan khách xung quanh đều vô thức ngó nghiêng xem tiếng nói phát ra từ đâu.
Thế nhưng không ai bảo ai, mỗi ánh mắt hướng về chị ta đều tức tốc chuyển sang người đàn ông đứng ngay sau chị.
Ở chàng trai này hội tụ tất cả những ưu điểm bắt mắt: khuôn mặt góc cạnh tuấn tú, cặp môi bạc tình tuyệt đẹp, dáng người như đẽo gọt bằng dao, thể hình cao to cường tráng, tỉ lệ hoàn mỹ đến từng li.
Chất đàn ông sung mãn đến hung hãn ấy chỉ được ghìm lại đôi phần nhờ bàn tay trái hờ hững đút túi quần âu.
Hắn chính là gương mặt nam tiêu biểu trong lứa siêu sao mới mà truyền thông ca tụng hết lời, cây hormone biết đi, ngôi sao điện ảnh đình đám ba lần được giải Kim Khuyển vinh danh Nam chính xuất sắc nhất dù tuổi đời còn trẻ – Địch Ảnh.
Không chỉ thế, hắn đây là người thừa kế duy nhất của Địch Thị Media, đẻ ra đã ngậm muỗng vàng. Bố là ông trùm truyền thông gia tài bạc triệu, mẹ là tượng đài ảnh hậu nhan sắc tuyệt trần. Kể từ hợp đồng đầu tiên làm đại diện cho hãng sữa bột hồi hắn mới có sáu tháng tuổi, tài nguyên đổ về ào ào như tuyết. Hắn có kịch bản đẳng cấp, có vô số lời mời chào làm đại diện nhãn hàng, có quan hệ trải rộng khắp giới giải trí – đúng là cục vàng của trời khiến dân trong ngành phải ghen ói máu.
Dù đã nhìn mòn cả mặt hắn nhưng toàn thể nhân viên, nghệ sĩ dưới trướng Địch Thị Media vẫn cứ phải tia thêm mấy lần.
“Em chào chị Tinh Tinh, em chào anh Địch Ảnh. Hôm nay chị Tinh Tinh diện bộ cánh này xinh như tiên ý ạ, còn anh Địch Ảnh thì vẫn đẹp trai đến rụng cả trứng như mọi lần.”
Dụ Tinh Kỷ vờ như chẳng nghe thấy những lời tán dương: “Bồi thường hợp đồng hết những một trăm triệu thì sao mấy đứa tin sái cổ cái tin vịt ấy chưa hùn tiền trả nợ hộ người ta? Tụi bay tính hóng người ta nhảy lầu đấy phỏng?”
“Còn mấy đứa thầm mong hai cậu ấy ghét nhau nữa. Trước đây chưa có cơ hội hợp tác nên không quen biết thì có làm sao? Sau này cùng công ty, chắc chắn hai cậu ấy sẽ sớm thân thiết thôi.”
Rồi như để chứng thực, chị ta ngoái lại hỏi người đi sau: “Chú thấy chị nói thế có phải không?”
Địch Ảnh mỉm cười ngầm khẳng định: “Dạ.”
Trong giới showbiz có hai siêu sao khiến người ta không dám lại gần. Một người là Địch Ảnh: khí chất của hắn quá dữ dội, ai thiếu tự tin mà đứng trước hắn sẽ sợ đến nỗi nói lắp luôn.
Người kia là Lăng Tễ: khí chất của anh quá lạnh lùng, ngay cả lúc cạn ly với các sếp lớn trong công ty cũng không hề tỏ ra nhún nhường nịnh nọt.
Xác suất hai người này thân nhau khéo còn thấp hơn cả xác suất Địch Thị phá sản.
Dụ Tinh Kỷ ghé tai Địch Ảnh nhắc: “Chú chủ động ra chào hỏi người ta đi, thái độ tử tế vào, đừng có nói gì thừa thãi đấy.”
Địch Ảnh nhấc ly vang đỏ trên khay của người phục vụ đi ngang qua, thẳng tiến tới mục tiêu.
Người nọ đang đứng quay lưng về phía hắn, bộ lễ phục trắng muốt được cắt may hoàn hảo, vòng eo ôm gọn như có bàn tay nghệ nhân vạch theo tỉ lệ vàng. Trông bóng lưng cũng đủ biết đây đích thị là nhân vật chính của bữa tiệc này.
Mọi người xung quanh thấy Địch Ảnh sang mời rượu thì chắc mẩm thể nào cũng có một trận so găng, trống ngực phấn khởi gõ thùng thùng.
Một công ty không thể có hai ngôi sao sáng nhất, liệu cậu chủ nhỏ sẽ dằn mặt ma mới, hay đàn em sóng sau sẽ xô đổ sóng trước đây? Tuy sao nam không thể bứt tóc nhau như chị em phụ nữ, nhưng xé cà vạt thôi cũng thừa đủ cho thiên hạ phấn khích cả năm rồi.
Cảm thấy đế giày giẫm lên gì đó là lạ, Địch Ảnh dừng bước cúi đầu quan sát sàn nhà.
Hình như hắn gặp ảo giác nên thấy trên mặt sàn cẩm thạch đắt tiền đóng một lớp băng mỏng. Địch Ảnh nhìn về phía trước theo mặt băng thì phát hiện trung tâm của lớp băng này ở ngay dưới chân Lăng Tễ.
Địch Ảnh: “…”
Không hổ là ảnh đế lạnh lùng, Địch Ảnh đứng cách mười mét còn thấy khí lạnh ập vào mặt.
Nhưng hắn chẳng bận tâm, cứ giẫm lên mặt băng giả tưởng mà tiến tới, nhịp chân vững như đi trên đất bằng.
Như có thần giao cách cảm, Lăng Tễ quay người lại và họ nhìn vào mắt nhau. Trong ấn tượng của Địch Ảnh, đây là lần đầu tiên hắn giáp mặt anh gần đến vậy.
Ngoại hình của tân ảnh đế không thua kém gì Địch Ảnh. Có báo đài còn ví ánh mắt của anh với đầm lạnh nghìn năm, vừa giá buốt thấu xương vừa sâu không lường nổi.
Làn da trắng muốt cũng là đặc điểm nổi bật của anh. Da anh cứ sáng lóa lên dưới ánh đèn pha lê lộng lẫy của phòng dạ tiệc, chẳng trách rất nhiều sao nữ đều ngại chụp ảnh cùng.
Hai mươi bảy năm sống trên đời là hai mươi bảy năm tuổi nghề của Địch Ảnh. Hắn đã chiêm ngưỡng vô số gái trai từ xinh dao kéo đến đẹp tự nhiên rồi, nhưng rất hiếm nghệ sĩ có ngoại hình xuất chúng như Lăng Tễ.
Hắn dừng cách anh độ một sải tay, nâng ly mời: “Tôi là Địch Ảnh, chào mừng cậu gia nhập Địch Thị.”
Lăng Tễ nhìn mặt hắn nhưng lại nhẩn nha chẳng trả lời.
Tân ảnh đế lơ đẹp cựu ảnh đế khiến bầu không khí mới gượng gạo làm sao.
Những ánh nhìn từ vô tình đến cố ý chĩa lại càng lúc càng nhiều. Nội tâm của mấy trăm nhân vật ruồi muỗi hóng biến ở đây đang hô hào gầm thét: Tẩn nhau đê! Tẩn nhau đê!
Cánh nhà báo được mời đến đã xí hết các góc đẹp, chỉ cần bắt được một khoảnh khắc bất mãn của Địch Ảnh thôi thì tiêu đề trang nhất sáng mai coi như chốt.
Dụ Tinh Kỷ thấy vậy chau mày, quyết định tiến tới giải vây khẩn cấp.
Khi xung quanh lặng phắc như tờ, chỉ mình Địch Ảnh nghe thấy tiếng vỡ lách tách vô cùng nhẹ.
Hắn thắc mắc cúi đầu xuống thì thấy mặt băng dưới chân rạn vỡ rồi nứt tung ra khắp bốn bề.
Những khe nứt này cứ rộng dần, rộng dần. Rồi từ trong khe nứt, chồi non mạnh mẽ đâm lên chi chít thành những nụ và hoa tưng bừng nở rộ.
Lúc Địch Ảnh ngẩng lên thì nét mặt người kia vẫn y nguyên như cũ, chỉ khác là trời băng đất tuyết xung quanh đã thành trăm hoa đua nở.
… Quái gì thế nhỉ, Địch Ảnh trộm nghĩ, anh đây nóng bỏng đến nỗi đầm lạnh nghìn năm cũng khấp khởi đón xuân nồng à?
Lẽ nào nghi thức phá băng cho nhân viên mới mà giang hồ đồn đại là thế này ư?
Cuối cùng Lăng Tễ cũng nâng ly mời lại, đáp lễ bằng câu xã giao mà Địch Ảnh đã nghe mòn cả tai: “Vinh dự quá, tôi đã xem phim ngài đóng từ bé đến giờ.”
Hai chiếc ly thủy tinh cụng vào nhau nghe trong veo, hai người ăn ý cùng quay về phía ống kính phóng viên. Địch Ảnh lạnh lùng, Lăng Tễ lạnh nhạt, hệt như thường.
Đến đây, Dụ Tinh Kỷ cũng nhẹ nửa gánh lo. Bản lĩnh kiếm chuyện của Địch Ảnh không phải dạng vừa, ít nhất hôm nay hắn đã hoàn thành nhiệm vụ trót lọt.
Trợ lí Tiểu Giả của Địch Ảnh nhạy bén bắt được một chi tiết nhỏ: “Chị Tinh ơi, thầy Lăng Tễ nói vậy là có gì? Anh ấy đang giễu anh nhà mình à? Rõ ràng họ trạc tuổi nhau, anh nhà mình chỉ vào nghề sớm hơn thôi mà.”
Sáu tháng tuổi đã vào nghề thì đủ chuẩn đăng ký kỉ lục Guinness hạng mục sao nhí nhỏ tuổi nhất showbiz rồi.
Dụ Tinh Kỷ khoanh tay, mắt khóa chặt lấy hai ông phật sống.
“Lăn lộn trong giới ba năm rõ phí hoài, chỉ mấy câu bóng gió như thế mà không hiểu ý sao?”
– Tôi là Địch Ảnh, chào mừng cậu gia nhập Địch Thị. (Anh biết là chú biết thừa anh là ai, nhưng anh vẫn muốn tự giới thiệu bản thân để nâng chú lên cái tầm mà chú chưa với tới.)
– Vinh dự quá, tôi đã xem phim ngài đóng từ bé đến giờ. (Tôi biết anh là ai, cũng biết anh có ý nâng tôi lên, nhưng chỗ cao thường lạnh, anh đi mà ở một mình.)
Tiểu Giả ngộ ra: “Không ngờ một câu thôi mà có nhiều ẩn ý đến vậy, quả nhiên giới giải trí sâu không lường được mà.”
Dụ Tinh Kỷ lơ đãng nói: “Cậu còn phải học hỏi nhiều lắm.”
Ngoài miệng quở trách Tiểu Giả, nhưng trong lòng chị ta đang mải nghĩ: Địch Ảnh đã là nhân tố nổi loạn rồi, ma mới này coi mòi cũng không phải dạng vừa, thật sốt ruột thay.
Hai nhân tố nổi loạn cụng ly lần nữa, tuyên bố nghi thức chào mừng ngắn ngủi này đến hồi kết rồi.
“Có dịp thì hợp tác nhé.”
“Xin được chiếu cố thêm.”
Trụ lâu được trong giới toàn người khôn khéo cả, ai ai cũng là bậc thầy bưng nước[1].
Bên người mới Lăng Tễ càng được săn đón thì bên Địch Ảnh càng tấp nập hơn.
Suốt đêm mọi người thi nhau chuốc rượu hắn, vang đỏ uống hết ly này đến ly khác. Lúc rời khỏi sảnh hắn vẫn bước đi vững chãi, thần thái tỉnh táo, vì lí trí không cho phép hắn bệ rạc trước công chúng.
Lí trí cũng chỉ dẫn hắn đến nơi chắc chắn không có người, rồi bỏ hắn mà lên núi ở ẩn luôn.
Đường nhìn của Địch Ảnh mờ dần đi, chân nam đá chân chiêu, may mà trước khi ngã quỵ thì được người ta đỡ lấy từ đằng sau.
“Anh còn đi nổi không?… Tỉnh lại đi.”
Địch Ảnh nói mớ.
“Ây bi xi đi… i ép gi…”
“Anh nói gì thế?”
“Ết ai giây cây… eo em èn…”
Người nọ từ bỏ nỗ lực đánh thức một con ma men lèm bèm, dìu Địch Ảnh đi ngoắt ngoéo một hồi mới cùng ngã uỵch xuống chiếc giường mềm sụm.
“Anh có biết em là ai không?”
Câu nói ấy gọi ý thức của Địch Ảnh từ chiều không gian khác về với hiện thực, hắn nhận ra mình đang nằm đè lên một người mà hình như người ta còn đang giãy giụa.
Hắn rất muốn biết đó là ai, nhưng mắt không thể điều tiết để mà nhìn được.
“Em là…*&#??@…”
Chính hắn cũng chả biết mình nói gì, thế mà tự dưng người kia nằm im không quẫy nữa.
Địch Ảnh không biết người khác say rượu có nằm mơ không, nhưng túm cái quần lại đêm đó hắn mơ sướng chết đi được, hạnh phúc thỏa mãn như đã tìm thấy điều từng đánh mất vậy.
Sâu trong mộng đẹp hắn nghe loáng thoáng có người thầm thì bên tai, “Dậy nhớ tìm em đấy nhé.”
Hôm sau, Dụ Tinh Kỷ vừa tỉnh ngủ thì bị Địch Ảnh gọi đến khách sạn, đã thế hắn còn tương cho chị một tin sốc đứng cả tim.
“Cái gì?! Chú say rượu ngủ với người ta, còn không biết đấy là ai á!?”
Địch Ảnh mặc áo choàng tắm ngồi thù lù một đống trên sofa, mặt nhăn mày nhó ôm cái đầu biêng biêng.
“Chị nói nhỏ thôi,” Hắn không chịu nổi tiếng ồn, “Em đau đầu.”
Dụ Tinh Kỷ từng là trợ lí sinh hoạt của mẹ hắn, từ bé đến lớn hắn ra sao chị ta đều đã chứng kiến cả.
Đến tuổi trưởng thành, Địch Ảnh để ý hình tượng hơn nên mỗi khi gặp chị ta hắn cũng tút tát cho ra hồn người.
Thành thử, lâu lắm rồi chị mới thấy hắn suy sụp đến vậy, đầu rối bù tổ quạ, choàng áo tắm nhếch nhác, mặt mũi rõ bơ phờ.
“Chú giữ mình suốt bao năm nay, sao lần này sơ sẩy thế? Chẳng may bị người ta quay chụp lại thì coi như xong phim!”
Địch Ảnh khó chịu day đầu mày: “Đâu đến nỗi nghiêm trọng vậy, em là người lớn rồi mà.”
“Chú có biết người đó lai lịch thế nào không? Ngộ nhỡ là mấy em người mẫu bán hoa lẻn vào tiệc thì sao? Nhỡ nó tố cáo chú uống say hiếp nó thì sao? Chị chỉ sợ nhất là gặp phải đứa nào tâm cơ, nó lu loa lên là bầu bí đòi chú nhận con. Chú biết ngoài kia có bao nhiêu đứa lọc lừa muốn đẻ con cho nhà họ Địch không?
Địch Ảnh quẫn trí: “Cơ sự đã vậy chị bảo em làm thế nào bây giờ?”
“Tối qua công ty bao cả khách sạn, tính cả người công ty mình, khách khứa, phóng viên, rồi nhân viên phục vụ cũng phải đến tám trăm người. Trừ một nửa là nam giới đi thì cũng còn hơn bốn trăm…”
“Chưa chắc đâu chị à…”
“…” Dụ Tinh Kỷ ngớ người, “Chú bảo sao cơ?”
Địch Ảnh bụm kín mặt: “Em bảo, chưa chắc… đã loại trừ được như chị nói.”
“… Ý chú là có thể chú đã ngủ với đàn ông à!?”
Địch Ảnh bị mắng thì càng đau đầu tợn: “Em bảo là lúc đó đầu em trống trơn, em không nhớ được gì cả.”
Dụ Tinh Kỷ lay vai hắn: “Chú nghĩ kỹ xem, chả nhẽ không có tí tẹo ấn tượng nào ư?”
Trí óc hắn thấp thoáng một bóng người, nhưng hắn xua đi ngay.
Dứt khoát không thể là người đấy.
“Em chỉ nhớ trước khi đi, hình như người ấy có nói… ‘Dậy nhớ tìm em nhé’.”
Không nhớ thì thôi, nhớ lại càng nhức óc, “Em còn chẳng biết người đó là ai, tìm kiểu gì bây giờ?”
Dụ Tinh Kỷ lấy lại bình tĩnh, chị ta thong thả đi quanh phòng, phân tích rành rọt.
“Ít nhất thì chuyện này chứng tỏ chú và người ấy có quen nhau, không phải nhân viên trong khách sạn và cũng không phải phóng viên. Hơn nữa với trí nhớ của chú, nhớ được nửa số nhân viên trong công ty đã là giỏi rồi, nên chắc không phải nhân viên cấp thấp.”
Địch Ảnh chán chường nằm phềnh ra, chân tay lòng thòng như đồ thừa.
“Không đâu, em đâu có nhớ được nhiều người đến thế.”
Dụ Tinh Kỷ rút di động gõ gõ.
“Sắp tới chị sẽ bám sát báo đài, hễ thấy phong thanh là dập ngay tức khắc. Còn chú, đúng lúc có bộ phim quay trong núi đây, soạn đồ rồi lượn ngay đi. Ai hỏi thì bảo đến sớm để trải nghiệm, đừng có ló mặt ra trước công chúng trong thời gian này.”
Địch Ảnh mở mắt, ngẩng lên hỏi: “Chị Tinh, chị sẽ làm gì nếu tìm ra người ấy?”
“Để xem người ta đòi gì đã. Đòi tiền là dễ đuổi nhất, còn thèm tên tuổi thì nhả cho tí tài nguyên, đằng nào sọt người ta chú cũng đã đâm, coi như bồi thường cho họ.”
“Thế nhỡ đòi người thì sao? Tiền bạc, danh lợi đã đành, còn em đây, người bình thường đều muốn chọn em chứ?”
Dụ Tinh Kỷ nghiêm túc nghĩ suy: “Thế thì cho chú cặp với nó luôn, chỉ cần một tuần chung sống không ánh hào quang, chị cam đoan người ta cóc thèm chú nữa đâu.”
Địch Ảnh cảm động ghê gớm: “Chị không hổ là quản lí ruột của em.”
Thế là Địch Ảnh và mớ hành lí bị đá đít thẳng vào đoàn phim, ở rịt trong núi sâu không có sóng suốt mười tháng.
Mười tháng sau về nhà, hắn suýt thì không thích nghi được với xã hội hiện đại.
Nước ấm xả xuống đỉnh đầu, xối lên làn da bóng bẩy rồi đổ rào rào xuống sàn cẩm thạch xa xỉ.
Nhà tắm đứng quả là phát minh xuất sắc nhất của xã hội hiện đại.
Kính coong… kính coong…
Địch Ảnh tắm thỏa thích xong, vừa tắt vòi sen thì nghe thấy tiếng chuông cửa.
Mới bảy giờ sáng, mấy người thường xuyên đến nhà hắn đều có mã mở cửa, chả hiểu tinh mơ mờ đất ai lại đến bấm chuông nữa đây.
Hắn quấn tạm khăn tắm ngang hông rồi ra ngoài, vừa đi vừa lau tóc.
Kính coong… kính coong…
“Đây đây.”
Người ngoài cửa có vẻ sốt ruột lắm, chỉ một tí thôi cũng không chờ nổi.
Kính coong… kính coong… kính coong….
Địch Ảnh mở cửa trong tiếng chuông reo dồn dập.
“Ai vậy trời?”
Sau mười tháng, Địch Ảnh vẫn nhớ đầm lạnh nghìn năm mình tiếp xúc thoáng qua trong bữa tiệc rượu.
Mười tháng trôi qua, đầm lạnh chẳng những không ấm lại mà hoa cỏ bừng nở đều héo trụi hết rồi.
Lăng Tễ ẵm một bọc tã trong lòng, trong bọc tã ấy là một sinh mệnh bé bỏng đang ngủ khì.
Địch Ảnh chỉ quấn mỗi cái khăn tắm, gió lạnh ngoài trời lùa vào nhà làm hắn rét run cầm cập.
“Đồ đàn ông cặn bã, mời anh ra mà nhận con anh này!”
… mời anh ra mà nhận con anh này!
…… ra mà nhận con anh này!
…….. nhận con anh này!
………. con anh này!
Địch Ảnh: “…”
“Tôi là Địch Ảnh, một tín đồ kiên trung của chủ nghĩa hiện thực vô thần.”
“Sáng sớm hôm nay, thế giới quan của tôi đã sụp đổ.”
“Không chỉ vì cậu chủ tôi đây đã uống say ngủ quàng với nhân viên mới của công ty.”
“Cũng không chỉ vì mười tháng sau cậu nhân viên ấy bồng con đến tận nhà đòi tôi chịu trách nhiệm.”
“Hoang đường hơn thế, rõ ràng ngay lúc mở cửa tôi đã nhìn thấy Lăng Tễ đang bế…”
“…. một con chồn tuyết.”